Lúc tám tuổi, Đông Đình Phong đã biết thân thế thật sự của mình, năm hắn mười tuổi hắn đã coi mình như đứa con ruột của cậu bị mưu sát mà chết oan, lúc còn nhỏ không nơi nương tựa những sự việc chồng chất khiến cho tâm trí của hắn nhanh chóng trưởng thành. Dùng cách nói người lón trước tuổi để hình dung con người hắn.
Khi đó, trong lòng của hắn chỉ có hai người phụ nữ.
Một là mẹ ruột của hắn, Đông Dạng đang nằm trên giường bệnh, sống lệ thuộc vào máy móc, giống như gốc cây không có tri giác ương ngạnh, để được sống sót.
Có đôi khi, hắn cảm thấy sống như vậy thật đáng sợ và đau khổ, nhưng có lúc hắn nghĩ ít nhất những chuyện nhỏ nhoi này để cho hắn có một niềm tin một sức mạnh bước tiếp trông cuộc sống đau khổ này, cùng tiến đến tương lai.
Hai là mẹ nuôi Hà Cúc Hoa, cậu chết đi, thế giới của mẹ nuôi như sụp đỗ, làm một người con trai dù không phải con ruột nhưng hăn có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc tốt cho người phụ nữ đáng thương này. Với cơ thể yếu ớt của mình, chống dỡ tất cả, trong những năm tháng gian lao khổ cực, dần trở thành người đàn ông dũng cảm, để cho hai người mẹ của hắn dưới đôi cánh của mình, sống yên ổn.
Hôm nay là mùa xuân năm 2012, Đông Đình Phong ba mươi mốt tuổi, kể từ khi biết thân thế của mình đến nay đã hơn hai mươi năm, hắn vẫn tận lực chăm sóc hai người phụ nữ suốt hai mươi năm.
Lúc trước, hôn nhân thứ nhất của hắn, mỗi bước đi đều đâu vào đấy, mỗi bước điều thực tế. Trừ cuộc hôn nhân thứ hai, hắn thừa nhận, hắn rất kích động.
Tình yêu khiến người ta xúc động.
Và tình yêu cũng khiến hắn nếm đủ các vị ngọt, cay, đắng, chát… mà trước nay chưa từng biết đến.
Lúc ngọt thì rất ngọt, chua thì thật chua, lúc đắng, chat mới như cực hình, nhưng hắn cảm thấy ngọt như đường.
Phẩng phất như tâm tình lúc ngồi trên cáp treo, vừa cho hắn cảm giác kích thích mạo hiểm, trong lòng rung sợ, cũng khiến tâm tình của hắn thư giãn vui vẻ, còn sống sót sau tai nạn chỉ cảm thấy mình may mắn và biết ơn.
Nửa tháng này, hắn cảm giác như mình đi lang thang tại địa ngục, mới phát hiện tình cảm và cuộc hôn nhân này của hắn đã vượt xa suy nghĩ của hắn.
Một ngày ở Úc, trong không khí an lành nơi đây, hắn không nghĩ tới sẽ giữ được A Ninh. Hắn lặng lẽ cho cô một lựa chon, đưa cô tờ giấy ly hôn, muốn đưa quyền chủ động cho cô, cho cô tự do lựa chọn. Lúc trên máy bay, hắn nhận đuợc điện thoại của luật sư, nói Ninh tiểu thư không có ký tên.
Vì thế hắn nặng nè thở dài một hơi, trong lòng vui mừng.
Rồi mấy ngày nay, hắn im lặng chờ đợi kết quả— cô lúc nào sẽ về Quỳnh Thành, lúc nào về nhà, khi nào tham gia các hoạt động gì… hắn cũng rất rõ ràng.. hắn cũng không có đi làm, bởi vì hắn đang đợi.
Hắn biết cô sẽ đến, không cần biết hôn nhân của bọn họ có thể tiếp tục hay không..
Ngày cô tới, thời khắc cô trả lời, cũng đã tới..
Một khắc đó, hắn không biết cô tới là để ly hôn hay ở lại..
Lúc đó, trong lòng hắn rất khẩn trương, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh, biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra.
Một khắc kia cô nhẹ nhàng gọi tên hắn, cuối cùng hắn khong thể nhịn được nữa cứng rắn bắt người con gái đáng giận cứng đầu này lại.
Thật là, đây là tính tình gì đây?
Chỉ mới nhỏ nhẹ nói vài câu đã khiến hắn không thể không đầu hàng rồi..
Đưuọc rồi, được rồi, nói thật hắn cũng không thể làm gì khác hơn là chịu thua, thừa nhận mình gặp hạn* rồi, im lặng đầu hàng thôi..
Ôm lấy người con gái khiến trái tim hắn treo lở lửng trên không nửa tháng, cuối cùng thấy cô trước mặt mình làm đồ ăn, trông lòng hắn tràn đầy ấm áp, cảm thấy đó là mỹ vị nhân gian, nghe cô thổ lộ, hắn biết hắn hoàn toàn đã bị cô thu phục, thấy dược vẻ đẹp của cô, hắn biết rõ, hắn đã bị sa lưới, xem ra cái lưới tình này đã vây hắn vào bên trong.
Một đêm ngủ yên, hắn cảm thấy yên bình và an ủi tước nay chưa từng có.
Giờ phút này trên bàn ăn, im lặng thưởng thức tay nghề của cô, nghe cô thỉnh thoảng lại khen vài câu, hắn mỉm cười nhợt nhạt, mùi hoa lan cứ phẩng phát bay vào mũi, trước mặt là khuôn mặt xinh đẹp của cô, hắn chỉ nhìn đã không muốn ăn gì cả.
Hắn không ăn thức ăn, hắn chỉ muốn ăn hết sắc đẹp của cô.
Ừ, sao không thấy no vậy nhỉ!
Nhất định là do nhịn đói quá lâu.
Hắn nghĩ một chút thì cười.
Quá say mê cô là vậy.
Trong lúc này, bọn họ nói chuyện chủ yếu là về thức ăn ngon, khát vọng bây giờ của cô chỉ là thức ăn ngon, hoàn toàn xa với khát vọng hiện tại của hắn.
Lúc này, điện thoại vang lên, Đông Đình Phong đi nghe, trong bụng đang nghĩ là ai gọi tới.
Đây là máy bay riêng, nên đồ ở đây gần như là để trang trí, người bình thường điện cho hắn cũng qua di động, chứ mã số ở đây không có người ngoài biết, có thể điện tới chỉ có người thân.
“Ông nội điện.”
Hắn nhìn màn hình trên điện thoại, rồi ngồi xuống ghế cao bên cạnh nói với Ninh Mẫn.
Ninh Mẫn nuốt xuống một miệng cơm, mặt có chút nóng lên, vỗ trán một cái nói:
“Nguy rồi, hôm qua ông nội kêu em đến dụ dỗ anh thật tốt, vậy mà vừa quay đầu em lại..em lại…” Ông nội còn cho người làm thật nhiều thức ăn, nhưng trong lúc cô dụ dỗ người đàn ông này đã để mình bị lung lạc* mất.
Khóe miệng Đông Đình Phong cong lên, như cười như không:
“Ông nội có thể thông cảm, tiểu biệt thắng tân hôn sao!”
Lời này, thật mập mờ.
Ghê tởm hơn là hắn còn xấu xa nháy mắt một cái:
“Ông nội mong chờ nhất là chuyện này, là chuyện đứng đắn nha!”
Cô ngây ngốc nhất thời không hiểu ý câu nói đó, nhịn không được hỏi lại một câu:
“Ông nội chờ cái gì?”
“Còn chờ cái gì chứ! Thì là người cháu cố thứ hai a!”
Đông Đình Phong liếc một cái, vậy mà cũng không hiểu, hazz tư tưởng của cô cũng quá thuần khiết đi: “Vợ thân ái, vì chỉ tiêu của ông nội, chúng ta cần phải nỗ lực a!”
Ninh Mẫn hoàn toàn im lặng: “..”
Cúi đầu dồn sức ăn, nhắc nhở mình không cần trả lời người này, trong miệng nói ra không có một câu đứng đắn.
Hai chén cơm đã vào bụng, môi cô bất giác cong lên một chút, nhưng người đàn ông kia không thấy được.
Chỉ tiêu đã có.
Cô đang nghĩ xem một lát nói chuyện đứa nhỏ như thế nào với người này đây.
Bên kia, Đông Đình Phong nghe điện thoại, cười nói:
“Ông nội sáng ấm!”
Một lát sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng rống giận mười phần của Đông Lục Phúc:
“Thằng nhóc thúi, mày dụ dỗ cháu dâu của ông đi đâu hả? Cũng không biết gọi điện thoại về nhà sao?
Đông Đình Phong cảm thấy vô tội, nói:
“Cái gì mà dụ dỗ đi? Ông nội, đó là vợ cháu có được không! Về chuyện điện thoại, ngượng ngùng, bận quá, cháu….”
Hắn cúi đầu cười, âm thanh vui sướng như vậy.
Đông Lục Phúc là người nào chứ, tinh như ông sao không nghe ra mùi vị trong đó.
“Thằng nhóc con, lông trên người của cháu đều được vuốt thuận rồi đúng không! Nghe nè, đừng có mà đắc ý…”
“Người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái thôi.!”
Hắn thoải mái thừa nhận.
“Được giải quyết mới nhớ nghe điện thoại ..hừ..người đâu rồi, có lên được không?”
“Mới vừa lên, cô ấy đang ăn cơm, có chuyện gì sao ông?”
“Chỉ là muốn nói với cháu một chút, tiệc tối nay, cũng đừng có quên. Đến lúc đi thì dẫn vợ cháu đi cùng.”
“Cháu biết rồi!”
“Còn có mẹ cháu đang tìm cháu quá trời luôn kìa, gọi điện thoại không được,.. điện thoại về vườn Tử Kính cháu cũng không bắt máy, gọi di động cũng vậy?”
“Mẹ sợ cháu dẫn theo vợ mình bỏ trốn sao?”
Đông Đình Phong nói giỡn: “Điện thoại di động ở trên xe, cháu không có cầm, trên máy bay thì cháu chỉnh im lặng rồi… Ông nội biết mẹ tìm cháu có chuyện gì không?”
“Vì An Na.” Đông Lục Phúc nói.
Nhắc tới cô ta, vẻ mặt Đông Đình Phong lạnh nhạt.
“Hả, cô ta bị sao?”
“Vào bệnh viện rồi!”
“Vào lúc nào?
Hắn chợt nhíu mày: “Vì chuyện gì thế ông?”
“Hình như là bị tiêu chảy, nói chung là hôm nay mẹ cháu rất vội, nó rất bận, cho dù cháu không đi thăm được cũng nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
“Được, cháu biết rồi ông!”
Nói chuyện thêm vài câu, hắn cúp máy, quay lại ngồi xuống.
“Ông nội điện thoại tìm chúng ta có chuyện gì vậy?”
Hắn múc cho cô một chén canh, nói” “Đay, ăn canh đi, anh đã dậy sớm nấu cho tới trưa đó!”
Cô nhận lấy uống vài ngụm, rất ngon, sau đó bình tĩnh nhìn, không có ý định bỏ qua cho hắn.
Hắn không thể làm gì khác là nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đêm qua An Na nhập viện. Hôm qua mẹ điện thoại cho anh không được. Có điện thoại lên các máy bay riêng mà không ai nghe máy nên sáng sớm ông nội gọi tới. Cuối cùng thì cũng gặp anh.”
“Ừm.”
Ninh Mẫn gật đầu, thổi canh ăn thêm hai muỗng, nhịn không được lại hỏi:
“Nè, anh có mấy chỗ ở Ba Thành hả?”
Gọi điện từng chỗ từng chỗ.
Cô thở dài, người bình thường có một chỗ ở là tốt rồi, đằng này hắn… Đặt mua nhiều như vậy, mỗi chỗ chắc chỉ để đóng bụi.
“Anh không đếm, hình như là bảy tám chỗ, không nhớ rõ nữa. hazz!”
Hắn bình tĩnh nhìn:
“Ừm một tiếng vậy là thôi đó hả?”
Nhắc tới An Na phản ứng của cô quá bình tĩnh.
“Vậy anh nghĩ em nên phản ứng như thế nào?”
Thái độ Ninh Mẫn rất tốt, bậy giờ với cô ăn no mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác cô không quan tâm, còn có tay nghề của hắn, không tệ nha, khi ở châu Úc bọn họ có cùng làm thức ăn, nhưng không thể ăn, bàn thức ăn ngon như vậy đều lãng phí a, có chút tiếc nuối.
Hắn cười, cầm đôi đũa bắt đầu ăn.
Cũng phải, trong mắt cô An Na có là gì đâu.
Cô tin hắn.
Vợ chồng tin tưởng nhau mới là quan trọng, nếu cứ nghi ngờ nhau thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.