Cánh đồng hoa màu vàng bát ngát, càng tôn thêm vẻ đẹp cho hai đứa bé:
Đứa con trai, rất tuấn tú, đứa bé gái, rất xinh đẹp tựa như búp bê.
Hai đứa bé đứng đối diện nhau dưới gốc cây không biết tên, tự đáng giá đối phương. Hai đứa bé đều có cách đáng giá khác nhau về đối phương, nhưng đều cảm thấy đối phương rất đẹp mắt. Một người giúp đánh chó, một người giúp bắt rắn, lại có duyên gặp mặt như vậy.
Bé gái cười vô cùng duyên dáng, Đông Kỳ rất có hảo cảm với bé, đôi mắt to chớp chớp vừa chuyển, cười cười, lấy tay chỉ chỉ nhắc nhở bé nói:
“Cậu bị thương kìa!”
Đầu gối của bé bị trầy xướt một mảnh lớn, còn chảy máu, bị dính cả bùn đất nhìn ghê cả người.
“Hình như do lúc nãy bị con chó kia rượt nên ngã xướt, con chó kia thật đáng ghét! Tớ chỉ muốn chụp hình chúng nó mà thôi, sao hung dữ như vậy chứ.”
Bé gái đi cà nhắc nhìn xung quanh một chút, thấy chỗ nào cũng hoa hướng dương, lại không thấy đường đi, mặt trời vừa vặn lại bị đám mây che khuất, khuôn mặt nho nhỏ vặn lại một chỗ:
“Cái này xong đời rồi, bị đuổi đến không biết Đông Tây Nam Bắc rồi, tớ. . .tớ lạc đường mất rồi!”
Đông Kỳ mang balo lên lưng, một bên trong lòng cảm khái tiếng anh của bé cậu thật sự không dám khen tặng, một bên vỗ vỗ ngực nói:
“Có mình ở đây! Bảo đảm có thể dẫn cậu đi ra ngoài. ở đây cũng không phải là sa mạc, còn sợ không tìm được đường đi sao? Này, cậu không phải người địa phương hả?”
“Ừm, không phải!”
“Vậy cậu ở đâu?”
“Tớ ở Đông Ngải!”
Khéo như vậy.
“Mình cũng vậy!”
Nhóc cũng bé hiện tại xem như là bạn cùng chung hoạn nạn, bình thường Đông Kỳ rất lười quan tâm con gái, hôm nay cảm giác khá tốt —— bé gái này nhu nhược thì thật nhu nhược, dũng cảm thì cũng thật dũng cảm, ngay cả rắn cũng cầm được, một đứa bé gái rất man. . . rất giống mẹ mình.
“Cậu đến đây với ai?”
Nhóc nói bằng tiếng Đông Ngải.
Bé gái lập tức sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt xoẹt cái liền tỏa sáng: “Cậu là người Đông Ngải hả! Thật tốt quá thật tốt quá. Tớ thật sự không thích nó tiếng anh. Khó đọc lắm. . . tớ nói rất khó nghe đúng không?”
“Xác thực không dễ nghe chút nào!”
Đông Kỳ thành thật trả lời.
“Mẹ tớ nói, tớ nói tiếng anh giống như là con vịt kêu vậy á.”
Bé cười khẽ nháy mắt mấy cái, ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc khi nhắc đến mẹ. .
Đông Kỳ nở nụ cười, so sánh này thực chuẩn xác, cũng bởi vì bé cười lên rất đáng yêu—— ân, hình như nhóc chưa từng gặp bé gái nào đáng yêu như vậy. . .
“Người nhà của cậu đâu?”
“Vừa mới bị lạc nhau. . . Ai, tất cả đều do hoa hướng dương làm hại. Thật đẹp, cậu cảm thấy có đẹp hay không? Tớ còn chưa thấy hoa hướng dương nào lớn như vậy. Vừa rồi tớ chụp rất nhiều ảnh, cậu có muốn xem hay không. . . Rất đẹp đó . . .”
Đông Kỳ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một đứa con gái, bị lạc đường không sợ hãi, cũng không loạn, còn có hứng thú xem ảnh chụp, thật sự cùng những đứa con gái khác rất khác xa nhau!
Nhóc bước lên nhìn thoáng qua, lập tức bị những hình ảnh này hấp dẫn, góc chụp thật sự rất đẹp:
“Những ảnh này là do cậu chụp ?”
“Ừm, đẹp lắm phải không, hihi!”
“Rất đẹp!”
Bé con híp mắt cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ lộ ra: “Tớ rất thích chụp ảnh. Mỗi lần đi chơi, đều sẽ mang theo máy chụp ảnh. Cậu cũng đi nghĩ ở gần đây sao?”
“Ừm, mình đi theo ba mẹ đến nông trường chơi? Còn cậu thì sao?”
Tươi cười trên mặt bé lập tức thu lại, có chút ưu thương trong đôi mắt long lanh kia:
“Tớ đi tìm mẹ. Mấy tháng rồi tớ không được gặp mẹ tớ !”
“Vậy mẹ cậu ở đâu?”
“Mẹ tớ đi công tác ở đại sứ quán Trung quốc!”
“Nhưng ở đây đâu phải Trung Quốc! Cậu không đi tìm nhầm chỗ chứ!”
“Không biết, người lớn luôn thần thần bí bí. Tóm lại, mẹ tớ ở gần đây, chú tớ nói cho dù thế nào cũng phải đón mẹ về nhà . . Ta rất nhớ mẹ . . .”
Ngữ khí của bé cứ như một người lớn, mang theo chút gì đó thương cảm.
Đông Kỳ có thể hiểu đựoc cảm giác nhớ mẹ này, vô thanh vô tức khiến khoảng cách bọn họ gần nhau hơn, nhóc không khỏi dịu dàng trấn an:
“Ngoan, nhất định cậu có thể tìm được mẹ! A, kỳ quái, vì sao cậu với chú đi tìm mẹ, rồi ba cậu đâu?”
“Tớ không có ba! Bọn họ nói chú chính là ba tớ, nhưng giờ không tìm được mẹ, không thể hỏi mẹ rõ ràng, cơm có thể ăn nhiều, nhưng ba không thể nhận bậy. . . Cho nên, tớ làm bộ như không biết.”
Lời này chọc cho Đông Kỳ cười, biểu tình kia thật sự rất đáng yêu —— thật sự là một bé gái có chủ kiến.
“Chân của cậu không sao chứ, còn có thể đi sao?”
“Có chút đau! Đi đường không tiện cho lắm. . .”
Bé cúi đầu kiểm tra miệng vết thương một chút, thổi thổi, thực dũng cảm. Không khóc.
“Mình đỡ cậu đi, hoặc là cậu gọi điện thoại cho chú, kêu chú cậu tới đón cậu. . .”
“Tớ không biết đường về, di động vừa rồi đã rơi mất! Tớ lạc đường. . .”
“Mình có di động nè!”
Đông Kỳ lấy di động nhỏ trong balo ra:
“Cậu đọc số đi!”
“Tớ bấm cho. . .”
Bé gái nhận điện thoại, bấm một dãy số, sau đó ngọt ngào nói:
“Hello, chú, là cháu nè, thực xin lỗi chú, cháu không nên vụng trộm chạy đi chơi . . . cháu. . . cháu lạc đường, chú có thể tới đón cháu không? Ở ruộng hoa hướng dương ạ. Dạ, cháu chờ chú tới!”
Cúp điện thoại, bé trả điện thoại cho nhóc.
“Cám ơn, chú kêu tớ đứng tại chỗ chờ. Chú sẽ mở định vị tìm tớ!”
Trên cổ tay bé có đeo chiếc đồng hồ xinh xắn, bé bấm bấm vào trên đồng hồ vài cái, trên mặt đồng hồ lập tức nhảy lên một điểm màu xanh.
“Mình sẽ ở đây chờ với cậu!”
Ba ba nói qua: con trai muốn trở thành thân sĩ, không thể khi dễ bé gái, mà phải chiếu cố bọn họ.
Cho nên, nhóc rất thân sĩ đỡ bé lên, rồi tìm một bãi đất trống, lấy miếng đệm trong balo ra, hai người ngồi xuống lại bắt đầu nói chuyện, tán gẫu rất hợp ý.
“Cậu tên gì?”
“Ninh Khuynh Vãn! Còn cậu?”
“Đông Kỳ!”
“Vậy cậu mấy tuổi?”
“Mình năm tuổi!”
“Tớ cũng năm tuổi!”
“thật trùng hợp! sinh nhật cậu ngày mấy?”
“ngày 3 tháng 5!”
“Tớ ngày 2 tháng 5! Hắc hắc, thật tốt, tớ lớn hơn cậu một ngày.”
“lớn hơn một ngày thì sao?”
Nhóc có chút nhăn mày, cảm thấy bé cười có chút xấu xa.
“chuyện này đại biểu, tớ là chị, cậu sẽ là em trai, ở trường học thầy cô luôn nói như vậy không phải sao: lướn tuổi hơn thì là chị hoặc anh, phải chăm sóc cho người nhỏ hơn mình là em trai hoặc em gái. Em trai Đông Kỳ, về sau chị đây sẽ bảo vệ em. . .”
Nói xong, còn dùng tay xoa đầu nhóc.
Chưa từng bị bé gái nào xoa đầu, nhóc nhất thời hóa đá:
Nhóc không thích làm em trai đâu…
Bé gái này sao cứ như quen thuộc vậy?
“Chậc, cậu bảo vệ mình như thế nào? Một con chó đã dọa cậu tè ra quần rồi!”
“Đó là do chị đây không muốn khi dễ chó có được không. . . nếu đi so đo với chó, chị đây không phải cũng là chó sao . . . chị đây là cố ý khiến chúng nó . . . Người là động vật bậc cao, là chúa tể của vạn vật, không thể khi dễ động vật cấp thấp, có biết không hả.”
Này. . . Đây là cái lý luận gì chứ?
Đông Kỳ giật giật khóe miệng, lành lạnh hỏi lại:
“Dừng lại, cậu đây là ám chỉ mình là chó con chứ gì?”
Bé con cười tủm tỉm :
“Không có, cậu là một tiểu kỵ sĩ. Kỵ sĩ chuyên môn đánh chó!”
Đông Kỳ nở nụ cười, rất vừa lòng xưng hô kỵ sĩ này, tuy rằng kỵ sĩ đánh chó nghe có chút kỳ quái. Hơn nữa kỵ sĩ cũng là người mà!
Quên đi, mình sẽ không tính toán với bé. Mình muốn là thân sĩ.
15 phút sau, ruộng hoa hướng dương bên kia, có một người đàn ông lạnh lùng mang theo hai người thủ hạ đi về phía bọn họ, Đông Kỳ nghiêng mặt nhìn, liền ngẩn người, người nam nhân này, cậu nhận ra, mỗi ngày đều ở trên TV, là người phủ Thủ tướng, tên là gì đây nhỉ?
Đúng rồi, tên Hoắc Khải Hàng. . .
“Vãn Vãn!”
“Chú!”
Ninh Khuynh Vãn cười tủm tỉm chạy về phía người đàn ông lạnh lùng kia, một chân cà nhắc cà nhắc.
“Bà cô nhỏ ơi, cháu sao lại chạy loạn như vậy hả?”
Hách Quân theo ở phía sau lắc đầu: “Chú của cháu suýt nữa bị cháu hù chết rồi.”
Đối với hai mẹ con nhà này, thật sự không để người ta bớt lo mà, cố tình trong lòng Hoắc thiếu lại xem bọn họ như bảo vật.
“Chú, cháu thật xin lỗi.” Ninh Khuynh Vãn ôm cổ chú, nhỏ giọng xin lỗi: “Chú đừng giận cháu nha!”
Mặc dù chú rất nghiêm túc, không thích cười, nhưng đối với bé thật sự tốt lắm.
“Không có việc gì là tốt rồi!”
Hoắc Khải Hàng không có trách cứ bé, ôm bé một cái.
Ở trong mắt anh, đứa nhỏ mà không bướng bỉnh, vậy không còn là đứa nhỏ rồi.
Anh có thể bao dung đứa nhỏ bướng bỉnh chuyện gì, dù lúc đi tìm có chút khiến người ta khẩn trương, kinh hoàng nhưng loại kinh nghiệm này cũng là hoàn toàn mới .
Trước kia, anh cũng không thích trẻ con. Nhưng hiện tại, anh vô cùng yêu thương đứa bé này. Bởi vì bảo bối này do Mẫn Mẫn ban tặng cho anh.
Anh thấy chân bé bị trầy xướt, nhìn có chút ghê người, khẩn trương hỏi:
“Cháu bị thương sao?”
“Dạ, không cẩn thận bị ngã .”
“Chú đưa cháu về băng bó vết thương!”
Bên cạnh Hách quân đã để ý tới Đông Kỳ, híp mắt một chút, nhìn nhóc ánh mắt anh liền phátsáng:
Thật tốt quá, con trai Đông Đình Phong ở đây, thì Ninh Sênh Ca và Đông Đình Phong cũng ở gần đây.