Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí – Chương 126 – Botruyen
  •  Avatar
  • 19 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 126

Đến Ba Thành, Hách Quân liên tiếp mấy ngày liền điều tra vụ áo bãi phế thải đó, nhưng không có tiến triển gì.

12 giờ tối ngày 7 tháng 1, anh ta nhận được điện thoại của Hoắc Khải Hàng:
“Mạc Thần Chi vừa gọi điện tới, Mẫn Mẫn đã rơi vào tay hắn. Tôi đã tận mắt nhìn thấy.”
Anh ta nghe vậy liền ngây người:
“Sao có thể như vậy? Mạc Thần Chi không phải bị Mạc Trường Lâm nhốt vào sao? Một người bị giam giữ sao có thể làm được chuyện đó? Tôi nghĩ chắc là Mạc Trường Lâm cũng âm thầm đồng ý!”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy!”
“Vậy hiện nay phải làm gì? Bãi phế thải không điều tra được gì?”
“Nhưng vẫn phải tra!”
Hoắc Khải Hàng nói: “Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là phải điều tra ra Mẫn Mẫn đang bị nhốt ở đâu. Là bị ai bắt đi.
Tôi nhận được điện thoại của Mẫn Mẫn vào đêm ngày 31 tháng 12, từ điện thoại đó có thể xác định, lúc đó cục diện rất khốc liệt. Nhưng 7 ngày sau Mạc Thần Chi mới gọi điện cho tôi, đây có thể chứng minh một chuyện, hắn ta cũng vừa mới bắt được người. Cũng có thể nói, lúc đó khẳng định Mẫn Mẫn đã thoát khỏi tay của bọn chúng.
Tôi suy đoán, Mẫn Mẫn không có súng tự vệ, nếu muốn chạy thoát rất khó, cho nên, cậu cho người điều tra khắp các hiệu thuốc, bệnh viện cách bãi phế thải đó 5km, xem có manh mối nào không.
Mấy ngày này tuyết lớn phong tỏa cả Đông Ngải Quốc. Nếu Mẫn Mẫn bị thương, nhất định không thể rời khỏi Ba Thành. Mạc Thần Chi không đạt được mục đích, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho nên, cậu hãy ở lại Ba Thành, trong mấy ngày này nếu có bất cứ vụ tai nạn xe cộ hay cuộc đọ súng nào, lập tức điều tra đến cùng cho tôi.
Vốn là tôi muốn bay đến, nhưng ông nội vừa qua đời, nhất thời tôi không thể rời khỏi, cho nên, chuyện này tôi chỉ có thể nhờ vào cậu.”
Hách Quân đồng ý, mấy ngày này, anh ta quan sát khắp các hiệu thuốc lân cận bãi phế thải đó. Anh ta thấy, khả năng Ninh Sênh Ca vào bệnh viện không lớn.
Ngày 8 tháng 1, có chút phát hiện mang tính đột phá:
Hách Quân tận mắt nhìn thấy con của một công nhân tháo dỡ bãi phế thải cầm một chiếc điện thoại phiên bản giới hạn, nhưng đáng tiếc do bị tuyết phủ, điện thoại đã bị hỏng, dấu vân tay trên màn hình cũng không còn, ngay cả pin đã bị mất.
Sau khi cầm lấy chiếc điện thoại, anh ta có sai người điều tra chủ nhân của chiếc điện thoại này.
Đây là chiếc điện thoại phiên bản giới hạn, bình thường rất ít người dùng, vì nó có công dụng nghe lén. Chỉ những người có thân phận đặc biệt, hay địa vị không hề đơn giản mới có khả năng kinh tế để mua được.
Kết quả: Công ty điện thoại nói vì lý do bảo mật không tiết lộ bất cứ thông tin gì.
Bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể gọi lại cho Hoắc Khải Hàng, Hoắc Khải Hàng nói:
“Tôi sẽ thương lượng với bọn họ. Đợi điện thoại của tôi!”
Nhưng cuối cùng kết quả lại là: Thông tin người dùng của chiếc điện toại đã bị hủy toàn bộ, không điều tra ra bất cứ tư liệu gì về chủ nhân của nó, và nhân viên giải mã của công ty nay hiện đã từ chức, nên tạm thời không thể liên lạc được.
Manh mối này bị gián đoạn.
Mùng 9 đến mùng 10, Hách Quân vẫn luôn điều tra các vụ tai nạn giao thông cùng với vụ đánh nhau có vũ khí ở Ba Thanh.
Nhưng mấy vụ đánh nhau của đám xã hội đen nhiều vô số. Tai nại giao thông cũng không ít, không có gì đặc biệt.
Đến sáng 11, anh ta nhận được điện thoại:
“Đại ca, số 7 đường La Loan hôm đó có xảy ra tai nạn giao thông!”
“Có vấn dề gì?”
“Theo người dân quanh đó nói hôm đó có đọ súng. Có người bị bắt cóc. Nhưng hôm đó chúng ta đến Trung tâm kiểm sát đường La Loan thì không thấy camera. Đại ca nhớ không? Lúc đó, người tiếp chúng ta có nói một câu: vài giờ trước khi tai nạn, camera ở khu đó đã bị hỏng. Nhưng vừa nãy em đến điều tra, có người đã ghi lại được toàn bộ quá trình đó. Hiện tại em đã tìm được đoạn phim. Đang trên đường trở về. Đại ca, anh xem qua, hiện trường tương đối khốc liệt…”
Đoạn phim không quá 2 phút nhưng quá trình được lưu lại rất rõ ràng.
Sau nửa giờ quan sát đoạn phim, Hoắc Quân phát hiện:
Một cô gái tóc dài lao ngang qua đường, khiến xe hai bên đường mất khống chế lao vào cô, cô vốn có thể tránh được, nhưng vì cứu một bé gái mà bị đụng xe, sau đó, hai tên bịp mặt đến mang cô đi… Một trận súng máy quét qua, sau đó rời đi.
Nhưng điều đáng tiếc duy nhất là, điện phim này không nhìn thấy rõ mặt cô gái đó.
Hách Quân xem xong đoạn phim này, chuyện đầu tiên anh ta nghĩ đến là: Số liệu giám sát có lẽ là do người cố ý phá hỏng, vì sợ anh ta tra ra chân tướng, cái này và thông tin của chiếc điện thoại đều bị xóa sạch, rất giống nhau. Ngay sau đó anh ta có điều tra: Quả nhiên phát hiện đoạn phim đã bị người ta xóa mất.
“Lập tức nghĩ cách khôi phục lại số liệu.”
2 tiếng sau, chuyên gia máy tính được phái đến, khôi phục lại toàn bộ đoạn phim bị xóa.
Khi nhìn thấy rõ người bị bắt cóc, Hách Quân trợn tròn mắt.
Không sai, đó là Ninh Sênh Ca.
Trước vụ tai nạn ngày 7 tháng 1, cô vẫn sống khiến Hách Quân không rõ một chuyện: Nha đầu này vẫn sống, tại sao không liên lạc với Hoắc thiếu?
Sau đó anh ta tiếp tục nhìn thấy chiếc xe Bently màu đen xuất hiện trong đoạn phim.
“Điều tra chiếc xe đó.”
Mấy phút sau, kết quả cho thấy:
“Đây là xe riêng của Đông gia, Ba Thành.”
Chuyện thế nào lại có liên quan đến Đông gia?
Hách Quân nghe thấy tin này, tiếp tục quan sát tình hình trong đoạn phim, trong lòng vừa hoảng vừa lạ.
Chính lúc này, một cô gái trẻ của Trung tâm giao thông đường La Loan đi vào rót trà cho bọn họ, rồi đột nhiên “a” một tiếng, nhẹ nhàng nói một câu:
“Đó không phải Hàn Tịnh sao?”
Anh ta lập tức xoay người hỏi:
“Cô quen người này?”
Cô gái đó gật đầu:
“Quen! Đó là bạn học của tôi! Trước đây là sinh viên hệ chính quy Đại học Ba Thành, 6 năm trước tự dưng nghỉ học. Nghe nói là được gả vào Đông gia. Cô mẹ ấy rất hay khoe khoang nên có lẽ là nói khoác… Nếu cô ấy thật sự gả vào Đông gia thì làm sao em trai cô ấy lại đến chỗ vay nặng lãi vay tiền, nghe nói lãi xuất rất lớn.”
“Có ảnh không?”
“Không! Tính tình Hàn Tịnh hướng nội, không thích đám đông. Nhưng tôi có ảnh lúc tốt nghiệp cấp 3…”
“Lập tức lấy ra xem!”
Cô gái kia về nhà lấy ảnh, Hách Quân vừa nhìn liền kinh hãi: Tấm ảnh Hàn Tịnh lúc 19 tuổi, cười ngượng ngùng, xấu hổ, hoàn toàn khác Ninh Sênh Ca, nhưng tướng mạo thì giống nhau như đúc.
Trên đời sao lại có hai người có tướng mạo giống nhau như vậy!
Không thể tin nổi!
Lúc này, anh ta ngây người một lúc mới ra lệnh:
“Lập tức điều tra Hàn Tịnh, phải điều tra thật kĩ càng!”
Trong chốc lát, người điều tra gọi điện hồi báo:
“Đại ca, hồ sơ của Hàn Tịnh được quy vào hồ sơ mật. Nhân viên không thể tự ý xem. Muốn kiểm tra phải có lệnh cho phép. Hoặc phải do Bộ đặc trủng An ninh quốc gia trực tiếp hạ lệnh điều tra mới có thể lấy được tư liệu.”
Hách Quân ngẩn người, một người bình thường mà hồ sơ lại bị khóa vào loại bí mật. Chỉ có gia tộc quyền thế mới có khả năng bảo vệ hồ sơ như vậy.
Lần này anh ta không thể gọi điện cho Hoắc Khải Hàng, anh ta biết, Thủ tướng qua đời, mấy ngày này Đệ nhất thiếu chắc rất bận, nếu thêm tin này sẽ khiến hắn phân tâm. Cho nên anh ta gọi điện cho Dương Khai. Nhờ cậu ta xin lệnh.
Dương Khai tốn rất nhiều công sức mới xem được tài liệu mật đó, một tiếng sau, thân phận của Hàn Tịnh bị tiết lộ:
Hàn Tịnh, họ Hàn, mồ côi;
Ba nuôi là Hàn Trùng, hi sinh trong một bị bắt cóc ở Đường Nhân;
Mẹ nuôi Triệu Bình Phương;
Gia đình có 3 chị em…
Tháng 9 năm 1995, Hàn Tịnh bỏ học. Nguyên nhân: chưa điền.
Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn;
Chồng: Đông Đình Phong…
Xem xong, Hách Quân kinh hãi, không ngờ vợ của Đông Đình Phong lại giống hệt bạn gái của Hoắc thiếu, chuyện này là trùng hợp sao?
Vì vậy, anh ta rất hoang mang.
Anh ta nghĩ: Cô gái bị bắt cóc trong đoạn phim này là Hàn Tịnh, vậy vụ này chỉ là vì tiền. Nhưng chuyện hình như không đơn giản như vậy?
“Lập tức điều tra Đông gia có động tĩnh gì lạ? Ví dụ như có một số tiền lớn được chuyển đi hay không…”
Anh ta hạ lệnh.
Nhưng điều tra cũng phí công, tài khoản của Đông gia không có bất cứ sự lưu chuyển tài chính nào bất thường.
Lúc này, thủ hạ lại hồi báo:
“Đại ca, vừa có một tin tức, tối qua ở bệnh viện Mai Loan xảy ra một sự cố lớn, có một người phụ nữ tên Thường Hoan bị ám sát. Nghe nói hung thủ là con dâu trưởng Đông gia: Hà Cúc Hoa. Sau đó Hà Cúc Hoa bị Đông Tán, đứa con vừa mới nhận của Đông Diệu Hoa bắt đi. Phía cảnh sát vốn định tham gia, nhưng bị Đông đại thiếu, Đông Đình Phong phản đối, hơn nữa còn nói: “Đây là chuyện ân oán gia tộc, nên Đông gia sẽ tự giải quyết. Xin miễn viện trợ bằng bất cứ hình thức gì.” Do phía bị hại không báo cảnh sát, hơn nữa cảnh sát lại bị Đông gia tạo sức ép, nên hiện nay phía cảnh sát vẫn ngồi yên quan sát. Thi thể của Thường Hoan đang được vệ sĩ Đông gia bảo vệ ở bệnh viện Mai Loan. Còn Hà Cúc Hoa và Đông Tán không có tin tức gì…”
Hách Quân nghe xong, không khỏi tự hỏi Đông gia gần đây tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? sau đó lại hỏi:
“Đông Đình Phong có đích thân đến bệnh viện điều tra vụ này không?”
“Có!”
“Hắn có biết vợ hắn bị bắt cóc?”
“Chuyện kì lạ chính là chỗ này!”
“Tại sao?”
“Mùng 9 tháng 1, em trai của Hàn Tịnh, Hàn Thuần đã phẫu thuật não tại bệnh viện Mai Loan, lúc đó Hàn Tịnh có đến bệnh viện. Cũng chính tối hôm đó, Đông Tán và Hàn Tịnh cùng đưa Thường Hoan nhập viện, và lúc đó còn do chính Phó viện trưởng bệnh viện Mai Loan, Kiều Sâm cấp cứu cho bà ta. Đại ca, anh nói xem, đoạn phim cho thấy ngày mùng 7 Hàn Tịnh bị bắt cóc, nhưng mùng 9 cô ta lại đưa Thường Hoan vào nhập viện. Tôi nghĩ, người bị bắt cóc hôm đó có thể không phải là Hàn Tịnh. Hoặc là Hàn Tịnh, nhưng sau đó được Đông Đình Phong bí mật cứu ra. Đại ca, anh thấy có khả năng không?”
“Hai suy đoán này đều có khả năng!”
Suy đoán đầu tiên cho thấy người bị bắt cóc có thể là Ninh Sênh Ca, nhưng không cách nào giải thích được tại sao xe riêng của Đông gia lại đấu đá trên đường như vậy; còn suy đoán sau thì người bị bắt cóc là Hàn Tịnh, Đông gia có hệ thống bảo an riêng của mình, hơn nữa còn có súng, bọn họ thừa sức có thể tự tay giải cứu con tin.
“Đi, đến Đông gia!”
Nếu muốn hiểu rõ tình hình, hiện tại chỉ có thể đến Đông gia.
Hách Quân cẩm tấm ảnh đó đưa cho trợ thủ của mình ra ngoài.
Hàn Tịnh này anh ta phải gặp xem, làm sao có thể giống như vậy?
Anh ta kinh ngạc, cảm thấy cần phải hỏi Ninh phu nhân: Có phải lúc đầu bà ấy đã sinh đôi hay không?
Một tiếng sau, Hách Quân đến Đông viên, muốn vào trong nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại.
“Hách tiên sinh, thật sự xin lỗi, Đông viên hiện tại e rằng không tiếp ngài. Đông lão gia vừa mới ra ngoài. Nếu ngài muốn gặp Đông lão gia sợ rằng phải đợi một chút. Hay như vậy, ngài đưa lại danh thiếp, đến khi nào Đông lão gia trở về, tôi sẽ đích thân giao cho ông ấy. Khi nào gặp được Đông lão gia, tôi nhất định sẽ điện lại cho ngài.”
“Vậy sao, thật không đúng lúc. Tôi phụng mệnh Hoắc thiếu đến thăm Đông lão gia.”
Vẻ mặt Hách Quân giả vờ tiếc nuối, rất tự nhiên:
“Đúng rồi, Đông lão gia không ở đây, vậy Đông đại thiếu có ở đây không?”
“Đông đại thiếu mấy hôm nay không có ở Đông viên. Về việc thiếu gia ở đâu, tôi cũng không rõ!”
Rời khỏi Đông viên, Hách Quân nghiêm mặt, ném xuống một câu:
“Lập tức điều tra hành tung của Đông Đình Phong mấy hôm nay!”
***
Núi Ngự Hoàng, Đông Lăng.
Khu lăng mộ này rất có niên đại, người của Đông gia khi chết đều được mai táng tại đây, các đời con cháu của Đông gia đều tu sửa lăng mộ này nên thật sự rất đẹp, rất có thế cường hào.
Vào lăng, có thần thú trạm đá canh giữ, phía sau là những hàng thông, bên trong từ đường bày đầy những bài vị của liệt tổ liệt tông Đông gia.
Phía sau từ đường là nghĩa trang, nó mang đậm phong cách của các thầy phong thủy 100 năm trước, giữa các mộ đều được trồng những loài hoa lạ, quang cảnh cực kỳ thanh tịnh đẹp đẽ.
Mộ của Đông Diệu Hoa được trồng xung quanh hoa tử kinh, giữa mỗi bụi hoa tử kinh được xen lẫn hai khóm lan quân tử.
Để phân biệt, mỗi mộ viên đều có tên, chỗ này tên là Hoa Viên (Hoa trong tên của Đông Diệu Hoa).
Bia mộ của Hoa Viên được khắc bằng đá cẩm thạch, bên trên có khắc tên, xuất thân của Đông Diệu Hoa, mộ có song huyệt, hai bên đều nhô cao lên, chỉ là một bên có hài cốt của Đông Diệu Hoa, bên còn lại rỗng không. Đó là chỗ mà Hà Cúc Hoa muốn nằm sau khi chết. Hơn nữa trên bia đá vẫn còn để trống một nửa, đó cũng là chỗ mà Hà Cúc Hoa muốn khắc tên mình lên.
Phía đông mộ có một cái đình nhỏ, trong đình có một bàn trà bằng đá, bên cạnh có một tủ đá, bên trong cất những cuốn sách Đông Diệu Hoa thích đọc lúc còn sống, bên khác là một nhà đá nhỏ, mặc dù nhỏ nhưng rất đầy đủ, giống như một ngôi nhà thu nhỏ, thiết bị điện đều có cả.
Rất nhiều năm trước, Hà Cúc Hoa vì thương nhớ chồng nên cho người xây ngôi nhà này để hoài niệm.
Chính bởi vì quá yêu nên cuối cùng khi biết được chồng mình bên ngoài có con riêng khiến Hà Cúc Hoa không chịu đựng được.
Lúc Đông Đình Phong nắm tay Ninh Mẫn vào Đông Lăng, Đông Lục Phúc cũng đã đến nơi.
“Tên khốn nạn đó rốt cuộc muốn làm gì?”
Do hôm qua lúc xảy ra chuyện, Kiều Sâm cũng ở đó nên nên anh ta đã phong tỏa tin tức, rồi trực tiếp báo cho Đông Đình Phong. Sau đó, Đông Đình Phong cũng gây sức ép với phía cảnh sát nên tạm thời chuyện không bị đẩy đến tình trạng xấu nhất, hôm qua, ngay cả Đông Lục Phúc cũng không biết chuyện xảy ra lại lớn như vậy.
Ông vẫn nghe điện thoại của Đông Tán, sau đó mới biết con dâu xảy ra chuyện.
Đông Lục Phúc vừa nhớ lại giọng nói ác độc đó của Thôi Tán mà tức giận. Tên tiểu tử khốn nạn, vừa vào nhà đã gây phiền phức cho Đông gia.
“Anh ta là vì cái chết của Thường Hoan nên kích động, hơn nữa chuyện này xảy ra quá đột ngột…
Ông nội, ông đừng tức giận! Không ai là không có người mình yêu quý cả? Hai mẹ con họ đã sống chung với nhau 30 năm, tình cảm cũng rất sâu đậm, đổi lại là người khác thì cũng phản ứng như vậy. Nếu như cháu gặp chuyện như thế, có lẽ cháu cũng sẽ kích động gây chuyện. Chúng ta nên thông cảm một chút!
Ông nội, ông bớt giận. Giữ sức khỏe mới là quan trọng. Những chuyện khác cứ để cháu…
Ông yên tâm, chuyện này nhất định sẽ có thể giải quyết ổn thỏa.”
Đông Đình Phong đỡ lấy ông nội, nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu, tinh thần hắn vẫn rất bình tĩnh, có một loại cảm giác khiến người ta yên tâm. Đặc biệt là câu cuối cùng, lời nói giống như đảm bảo, khiến người nghe có thể thả lỏng một chút.
Ninh Mẫn yên lặng nhìn người đàn ông của mình, vẻ mặt lo lắng khi nãy ở nhà sớm đã bị hắn giấu đi, trước mặt Đông Lục Phúc, hắn vẫn là Đông đại thiếu tràn đầy tự tin như trước, như muốn nói rằng: Có Đông Cẩn Chi ở đây, trên đời này không có chuyện gì không thể giải quyết.
Nhưng trên thực tế, hắn không phải thần, đâu phải lúc nào cũng đè nén được cảm xúc, chỉ là hắn có hiếu, không muốn khiến ông nội lo lắng.
Đó là sực hấp dẫn đặc biệt của hắn!
“Ông, ông đừng nóng vội. Đông Tán sẽ không làm bừa đâu. Anh ta hiểu rõ luật. Chuyện cả hai bên đều thiệt như vậy anh ta sẽ không làm. Nếu hiện tại anh ta liên lạc với chúng ta, chính là có thể giải quyết được.”
Ninh Mẫn đi tới gọi một tiếng, rất ăn ý trấn an Đông Lục Phúc.
Lúc nãy trên đường đến đây, cô không có cơ hội nói chuyện với Đông Đình Phong, hắn vừa lái xe, vừa gọi điện cho Trần Tụy, điện thoại không lúc nào dứt, mặc dù cô vẫn chưa rõ nhân quả ra sao, nhưng với kinh nghiệm của cô cho thấy, chỉ cần có đối thoại có thể thấy chuyện vẫn còn giải quyết được.
Cô vừa nói xong, Đông Đình Phong liền mỉm cười với cô.
Còn Đông Lục Phúc ư, đầu tiên ông liếc nhìn Đông Đình Phong, nha đầu này đột nhiên lại nói thay cho tên nhóc kia, thật là đáng mừng mà!
Sau đó, ông lại nhìn Hàn Tịnh mà buồn phiền: Nha đầu này từ khi gả vào Đông gia, chưa bao giờ đến cúng bái ở Đông Lăng. Trước đây, rất nhiều lần ông khuyên Cẩn Chi hãy dẫn cô đến cúng bái người cha trên danh nghĩa của hắn, nhưng hắn không chịu. Hôm nay, có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngoài ra, ông càng ngày càng thấy nha đầu này nói chuyện rất có chiều sâu, rất biết quan sát.
Hơn nữa, hai đứa trẻ này còn liếc mắt đưa tình, có một loại cảm giác khác lạ giữa hai người.
“Chú Bách, chú ở lại bên ngoài đi, không có lệnh của tôi, không cho bất cứ ai đến gần Hoa Viên.”
Đông Đình Phong phân phó một câu, mặc cho ông nội đang đánh giá, hắn vẫn đỡ ông đi vào bên trong.
Chú Bách đồng ý, dẫn người canh giữ bên ngoài.
5 phút sau, ba người xuất hiện xuất trước mộ.
Ninh Mẫn nhìn thấy: Tay Hà Cúc Hoa bị trói, miệng bị dính chặt, má trái bị sưng đỏ, trán có rất nhiều vết trầy xước, tóc xõa sợi, trông rất thảm hại, bà nằm nhoài trước mộ của Đông Diệu Hoa. Còn trước mộ, đặt hai mâm đồ tế.
Thôi Tán ngồi trên bậc thứ hai, bên cạnh đặt một lon bia, vừa uống vừa quan sát bọn họ.
“Đông Tán, mày làm loạn đủ chưa? Cẩn Chi, nhanh đến đỡ mẹ cháu dậy…”
Lúc Đông Lục Phúc đến gần nhìn thấy con dâu mình đang bị đứa cháu bất hiếu làm ra bộ dạng như vậy, cặp lông mày trắng bạc tức run lên.
Đông Đình Phong buông Đông Lục Phúc ra, đi lại, muốn đỡ lấy Hà Cúc Hoa đang nằm cuộn tròn dưới đất hoảng sợ dậy.
Thôi Tán thoáng chốc đứng lên, đi đến phía trước, tay cầm khẩu M1900, đầu hướng về phía Đông Đình Phong, những mũi súng lại chĩa vào đầu Hà Cúc Hoa:
“Không được động đậy, nếu dám tiến thêm một bước, ta sẽ bắn chết bà ta, để mày cũng cảm nhận được cái cảm giác mất đi người thân là thế nào…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.