Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 92: Phong ba nhẫn kim cương 3 – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 92: Phong ba nhẫn kim cương 3

“Được rồi!” Tiêu Ký Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, mặt lạnh lùng tràn đầy vể
giận dữ, sít sao tập trung nhìn cô ta: “Không cần suốt ngày làm những việc nhỏ
nhặt này tới làm phiền anh! Anh không có thời gian chơi đùa với em!”Duẫn Ngọc
Hân bị sự tức giận của anh làm cho hoảng sợ, anh là lần đầu tiên phát hỏa với
cô ta, anh có phải là Tiêu Ký Phàm ôn nhu, nho nhã kia không?Là người vô luận
cô ta có làm sai chuyện gì, thậm chí còn thiếu chút nữa phá hỏng buổi ghi hình
quảng cáo cũng không nói cô ta nửa câu – Tiêu Ký Phàm sao?“Ký Phàm, anh thà
rằng tin tưởng cô ta cũng không tin em sao?” Duẫn Ngọc Hân tuy rằng sợ hãi anh
tức giận, trong miệng vẫn không quên vì mình mà cãi lại.Tiêu Ký Phàm liếc nhìn
cô, lạnh lùng nói: “Lẽ nào em thực sự hy vọng anh tìm nhân viên điều tra đến
đây điều tra sao? Anh sợ đến lúc đó bẽ mặt chính là em”.“Em là đang hỏi anh,
vì sao anh chỉ tin tưởng lời của cô ta!” Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng nói, cô ta
không quản được việc này sao.“Bởi vì chỉ cần không phải ngu ngốc, đều có thể
thấy rõ sự thật của chuyện này!” Tiêu Ký Phàm cũng tùy cô đề cao âm lượng,
chính anh cũng không biết vì sao lại tức giận nhiều như vậy, khuôn mặt nhỏ
nhắn, điềm đạm đáng yêu của Lâm Tử Hàn cứ như thế một mực trong đầu của anh có
chuyển đi cũng không được, không lý do, anh nhất định tin tưởng cô.Tuy rằng cô
rất yêu tiền, rất ham món lợi nhỏ, nhưng mà anh nhất định nguyện ý tin tưởng
cô, cô tuyệt đối không có khả năng trộm nhẫn.“Anh thích cô ta có đúng hay
không?” Duẫn Ngọc Hân chảy nước mắt, nghẹn ngào hỏi ra những lời này. Ánh mắt
ai oán chăm chú mà theo dõi anh, sợ hãi, lại bức thiết muốn biết đáp án của
anh.Tiêu Ký Phàm sững sờ, một tia không được tự nhiên hiện lên trên đôi mắt
băng lãnh kia, tức là bị cô ta hỏi cho sụp đổ. Phủ nhận nhưng nói không nên
lời, thích cô ấy sao? Thích cô ấy sao?Anh đã từng hỏi bản thân, vấn đề này là
anh chưa từng nghĩ tới, luôn luôn không có hứng thú với nữ sắc, anh cho tới
bây giờ sẽ không chân chính thích một người, hoàn toàn cảm thụ không được loại
cảm giác này, cho nên, anh căn bản đáp lại không được.Trong đầu cuối cùng vẫn
hiện lên hình bóng của Lâm Tử Hàn và Tiểu ThưTuyết như vậy có tính không? Cuối
cùng vẫn tìm các lý do ngớ ngẩn chạy đi tìm cô ấy có tính không đây…“Cô ấy ở
lúc cấp bách giúp anh quay quảng cáo, cô ấy là nữ vương đàn piano, em cái gì
cũng không phải! Chỉ biết tìm phiền toái cho anh! Cho nên anh chán ghét em, có
đúng hay không?”“Nếu như em có thể đem tâm tư tranh cãi coi thường Lâm Tử Hàn
vào công việc, công việc của em có hỏng hết không?” Tiêu Ký Phàm bực bội mở
miệng nói, tuy rằng cô ta là một thiên kim tiểu thư tùy hứng, nhưng dù sao
cũng là một thành viên của đại học tài chính trong nước, làm sao lại làm việc
mất lòng nhau như thế.“Lần trước quay quảng cáo của công ty Dĩ Tinh, trong
lòng của anh thực ra có ý kiến với em đúng không?”“Phim quảng cáo kia rất
thành công, hơn nữa đã qua”. Tiêu Ký Phàm nặng nề ngồi trên ghế ông chủ, lạnh
lùng nói với cô ta: “Đi ra ngoài làm việc thôi!”Thấy nước mắt của Duẫn Ngọc
Hân, trong lòng của anh ít nhiều có chút chột dạ, cho nên anh chỉ có thể dùng
thói quen lạnh lùng che giấu sự chột dạ của mình. Không muốn liếc nhìn cô ta
một cái nữa.Duẫn Ngọc Hân nhìn anh, cuối cùng chịu không nổi sự tuyệt tình của
anh, che miệng khóc chạy đi ra ngoài.~~~~~~~~~“Mẹ kiếp em chính là cha chết
hay là mẹ chết đây, sao lại khóc thành như vậy!?” Trong phòng vệ sinh, an ủi
một lúc lâu không chút hiệu quả Vương Văn Khiết nhịn không được quát.Lâm Tử
Hàn dùng ánh mắt đầy lệ nhìn chằm chằm chị, tức giận nói: “Chị coi như em chết
cha là được rồi”. Dù sao người cha không lương tâm kia, nguyền rủa ông ta chết
tuyệt không quá mức.“Em lại rơi xuống một giọt nước mắt cho chị xem xem!”
Vương Văn Khiết chỉ lên mũi cô mắng: “Tiểu nương ta sẽ cầm kéo đâm mi đến
chết”.Lâm Tử Hàn phút chốc thu hồi nước mắt, kinh khủng trừng mắt nhìn Vương
Văn Khiết cầm kéo đặt lên tay cô. Tại sao lại có mệnh khổ như vậy, bị người ta
vây xem biến thành kẻ trộm, ngón tay cũng sắp bị cắt đứt, khóc một chút còn
phải lọt vào sự đe dọa của Vương Văn Khiết.“Người ta đã lâu không khóc, không
nghĩ tới lại nghiện như vậy thôi”. Cô vô tội lầm bầm mở miệng.Vương Văn Khiết
ném kéo vào thùng rác “Cạch” một tiếng, ném một chút giấy lên trên người cô,
chịu hết nổi nói: “Em biết rõ cái con Duẫn Ngọc Hân kia không là cái thứ tốt
đẹp gì, gặp người bên cạnh nó thì nên tránh xa một chút chứ? Mỗi một lần đều
rõ ràng biết mà đâm đầu vào họng súng của nó như vậy, em lại không thể thông
minh một chút sao?”“Cô ta cố tình muốn đuổi em đi, em cẩn thận có ích lợi gì?”
Hơn nữa chiếc nhẫn này, cô còn không kịp phản ứng, đã bị Lưu Tiểu Vân nhét vào
tay rồi.“Nói chung muốn ở lại chỗ này thì phải thận trọng, sau này cẩn thận
một chút là được”.“Biết sai rồi”. Lâm Tử Hàn rầu rĩ lên tiếng.“Biết sai? Em
mỗi lần đều nói biết sai, làm sao lại không thấy em sửa sai chứ?” Vương Văn
Khiết thóa mạ nói, nhìn một bộ dạng vô tình của cô, bỗng nhiên thần bí mà cười
một cái, nhỏ giọng hỏi: “Aizz, viên kim cương kia thật lớn, là thật hay
giả?”“Em làm sao biết là thật hay giả, em cũng không nhìn”.“Em chẳng phải đeo
qua sao, cảm giác thế nào?” Vương Văn Khiết bà tám đánh giá cô.“Vương Văn
Khiết!” Lâm Tử Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, bà tám này…!! Thực sự là tức
chết cô!Vương Văn Khiết bị tiếng gầm như thế của cô, thân thể đứng thẳng khôi
phục lại bộ dáng nghiêm túc, nói: “Lau sạch nước mắt đi, trở về làm việc
thôi”. Nói xong, quay người ra ngoài cửa phòng vệ sinh, khi đi ra quay người
lại dùng ngón trỏ ấn cô một cái: “Đừng để cho chị nhìn thấy em khóc nữa, hận
nhất loại không tiền đồ này, động một cái là khóc”.Lâm Tử Hàn “ưhm” một tiếng,
mở vòi nước, hất nước lên mặt lau nước mắt. Vừa rồi bị Duẫn Ngọc Hân tát bên
má trái một cái, bắt đầu có chút sưng đỏ lên.Khuôn mặt này của cô cũng thật
xui xẻo, luôn bị Duẫn Ngọc Hân tát, nếu tiếp tục đứng ở Tiêu thị, sớm muộn
cũng bị cô ta đánh cho nở hoa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.