“Nhìn xem con lấy người phụ nữ nào mang về nhà! Mũ xanh đã đội cao như vậy (bị
cắm sừng á…) còn không biết!” Tạ phu nhân hơi thở không lên được, thiếu chút
nữa ngất xỉu, dựa vào cạnh bàn thở hổn hển.
Tạ Vân Triết vội đi đến đỡ lấy thân thể đang run rẩy của cô, Tạ phu nhân khó
khăn mà mở miệng: “Ông Lý, đem nghiệt chủng trong bụng con tiện nhân này đánh
chết đi! Đó chính là sự sỉ nhục của Tạ gia!”
“Tử Hàn mang thai?” Tạ Vân Triết thực sự quá kinh ngạc, trong lúc nhất thời
quên mất muốn đi ngăn cản ông Lý.
Ông Lý nhặt lại cây gậy, lần thứ hai đánh cô. Lâm Tử Hàn nghe họ muốn đánh
chết con mình, tiếng khóc càng lớn hơn: “Xin mọi người, đừng đánh con của tôi!
Đừng đánh nó!”
Tạ Vân Triết nóng nảy, chuẩn bị ngăn cản ông Lý một lần nữa, Tạ phu nhân nắm
chặt góc áo của anh, không cho anh tới gần.
“Mẹ, đừng đánh! Tạ gia cũng không phải nuôi không nổi một đứa trẻ!” Tạ Vân
Triết vội vàng nói, có mang thì có mang thôi, anh thật sự không quan tâm, anh
yêu Lâm Tử Hàn, cô sai cũng không sao, anh nhất định yêu cô.
Ai cũng có một quá khứ, hiện tại cô là vợ của anh, anh còn chưa nếm trải vị
ngọt của hạnh phúc, lại còn muốn đánh chết cô?
“Con không có tiền đồ…!” Tạ phu nhân nghe xong lời của anh ta, tâm trí càng
thêm tức giận, thân thể đã run rẩy, may mà không ngã xuống.
“Mẹ!” Tạ Vân Triết giúp cơ thể của bà ổn định, lo lắng mình không phải người
hai đầu, chỉ có thể trừng lên hét lớn với ông Lý: “Mau dừng tay lại cho tôi!”
Ông Lý không biết nên nghe lời ai, giơ cây gậy lên cao cũng không biết có nên
đánh xuống hay không. Lâm Tử Hàn cảm giác xung quanh bắt đầu hoảng loạn,
nguyên nhân chỉ là đau xót thôi? Cô khóc lớn lên, bò qua thân ảnh của người
phía trước, dừng lại dưới chân của một người, khó khăn dùng tay nhỏ bé đã dính
máu của mình vịn lên ống quần dài, vô lực mà cầu xin: “Van xin mọi người tha
cho con của tôi!”
Nâng mắt lên trông mong nhìn chằm chằm vào trước mặt người đàn ông mạnh mẽ đẹp
trai, cô muốn nhìn gương mặt của mình, của anh ta, lại không ngừng quơ quơ,
cuối cùng cũng không nhìn thấy gì nữa.
Tiêu Ký Phàm thờ ơ tiến đến gần, khuôn mặt bình thản vô tình nhìn trận đánh
vừa qua, không chỉ bởi vì tiếng khóc kia mà thay đổi.
Anh hạ mắt xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang rất bẩn của cô, khuôn mặt
kia, nhìn không ra xấu hay đẹp, máu loãng cùng nước bùn che đi dung mạo của
cô. Chỉ có cặp mắt kia là ngay thẳng, tràn đầy khuất phục, cầu khẩn, hi
vọng…
Đáy lòng Tiêu Ký Phàm không có lý do nào bỗng dưng giật mình, có vẻ như sợ
linh hồn sẽ bị tròng mắt ấy của cô hút vào, nhanh chóng di chuyển tầm mắt từ
trên mặt cô sang hướng khác. Anh cúi người, tàn nhẫn lấy tay cô đang bám trên
ống quần mình ra, anh sẽ không giúp cô, cho tới bây giờ xen vào việc của người
khác không phải ham muốn của anh.
Tay Lâm Tử Hàn rũ xuống, chán nản, ở Lâm gia không có ai thương cô, Tạ gia
càng không thể có, cô nên sớm nghĩ đến điều này.
Cuối cùng cô nuốt nỗi đau của toàn bộ cơ thể và mỗi dây thần kinh lại, khi Lâm
phu nhân xuất hiện, lúc đó cô đã hôn mê.