Cô lập tức quyết định trước tiên tìm một chỗ giúp anh xử lý vết thương một
chút, nhưng mà…, cô có thể đưa anh đến nơi nào đây? Trong nhà? Đỗ Vân Phi sống
ở sát vách.“Nhà anh ở nơi nào?” Cô nhìn anh hỏi, người sau thực sự đã vô lực
không thể giải thích với cô nhiều như vậy. Giữ lại được một nửa khẩu khí, cũng
thực sự đã dùng sự an toàn của mình để xen vào việc của người khác.Lâm Tử Hàn
bất đắc dĩ, chỉ có thể lái xe hướng đến thôn Ninh Thủy, hiện tại sắc trời đã
bắt đầu tối, đi tắt qua đường nhỏ về nhà, chắc là sẽ không có ai phát hiện.Cô
để xe tại một chỗ bí mật ở đầu thôn, đỡ Lãnh Phong đang suy yếu nhắm mắt đi về
nhà.May là trong thôn đèn đường rất ít hoặc là bị phá hủy, hoặc là bị đánh
cắp, dù cho có vài người ngẫu nhiên nhìn thấy, cô cũng chỉ cúi đầu, che giấu
đi qua. Người qua đường cũng đều chỉ biết là uống say.Cuối cùng cũng an toàn
đi vào trước phòng của mình, phòng trong truyền đến tiếng hỗn độn của đàn
piano, Lâm Tử Hàn nhíu mày, biết Tiểu Vương Bát Đản kia lại giày vò đàn piano
của mình.Tiểu Thư Tuyết đang để đôi chân trần nhỏ bé bắt đầu vui đùa giẫm lên
đàn piano giật mình, cuống quít trượt xuống từ những phím đàn đen trắng, tiếng
đàn hỗn độn cũng theo đó mà dừng lại (mẹ nào… con nấy… còn gì là đàn nữa này
trời!!!)“Mẹ, con vốn là lấy tay đánh đàn, sau đó mới dùng chân”. Làm chuyện
xấu bị bắt, Tiểu Thư Tuyết gãi đầu chậm rãi nói ra, mắt to xinh đẹp hiếu kỳ mà
chuyển lên trên người Lãnh Phong.“Mau giúp mẹ lấy chăn trên giường ra”. Lâm Tử
Hàn hếch cằm chỉ vào hướng giường, hiện tại không phải thời gian giáo huấn nó,
tạm thời để cho nó một con đường.“Oh!” Không bị ai phê bình, khuôn mặt xinh
đẹp nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tuyết lại tươi cười một lần nữa, chạy nhảy về phía
giường, đem hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ lấy chăn trên giường toàn bộ lôi
xuống mặt đất.Lâm Tử Hàn khó khăn lắm mới đem thân thể cao to nặng nề này đẩy
lên trên giường, nhưng mà tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Cô một chút chủ
trương cũng không có.“Mẹ, Lãnh…”“Chú Lãnh”. Lâm Tử Hàn cắt ngang lời tại lúc
con bé chưa mở miệng, con bé này hễ gặp người thì gọi ba ba, thói quen này
không thể sửa được.“Mẹ, chú Lãnh làm sao vậy? Chú Lãnh chảy máu”. Tiểu Thư
Tuyết nghĩ mà sợ nhìn Lãnh Phong nằm trên giường nói.Lâm Tử Hàn lau mồ hôi
trên mặt: “Không được làm ồn chú Lãnh”. Nói xong quay người đi ra phòng
ngủ.Tiểu Thư Tuyết đợi sau khi Lâm Tử Hàn đi ra ngoài, leo lên trên người Lãnh
Phong, bàn tay nhỏ nhắn ấm áp xoa mồ hôi ẩm ướt trên trán anh, cúi xuống tai
anh nói: “Chú Lãnh, chú có đau không? Chú phải ngoan, cháu giúp chú thổi thổi
sẽ không đau!” Giọng nói hồn nhiên mà ngây thơ.Lãnh Phong hơi mở mắt, liền đối
diện với đôi mắt to chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa rất đáng
yêu.“Lâm Thư Tuyết!!” Lâm Tử Hàn sau khi gầm lên giận dữ, buông nước nóng cùng
với hòm thuốc trong tay, xốc thân hình nho nhỏ của Tiểu Thư Tuyết lên, vứt
Tiểu Thư Tuyết trên ghế sofa giống như ném một con mèo nhỏ.“Mẹ… Tại con giúp
chú Lãnh thổi thổi”. Tiểu Thư Tuyết ghé vào ghế sofa, tủi thân mà nhìn cô.“Con
nằm ở đó không được nhúc nhích!” Lâm Tử Hàn mắt trợn trắng, con bé làm sao lại
đem những chiêu lừa của người lớn kia dùng đến trên người Lãnh Phong. Vết
thương kia, thổi có thể tốt được thì cô cũng tìm toàn bộ thôn cùng đi
thổi.“Anh cố chịu đựng, tôi giúp anh rửa sạch vết thương”. Lâm Tử Hàn thở sâu,
hai tay run rẩy cởi quần áo của anh, cô lần đầu tiên giúp một người đàn ông
cởi quần áo, mặt của cô có chút hơi nóng lên, tay cũng run rẩy đến lợi
hại.Lãnh Phong suy yếu chậm chạm liếc mắt nhìn cô, chế nhạo nói: “Ít ở chỗ này
giả bộ ngây thơ, cũng không phải chưa thấy qua thân thể đàn ông, mau giúp tôi
lấy viên đạn ra”.“Ai giả bộ ngây thơ!” Lâm Tử Hàn bị anh kích thích như thế,
tăng thêm lực tay, rất không ôn nhu mà cởi áo anh ra.Cô bị vết thương bỗng
nhiên hiện ra trước mắt dọa cho hoảng sợ, vết thương tuy rằng không chảy máu
nữa, lại phát tím phát sưng càng lợi hại. Cô hít lấy một hơi, cố nén thôi thúc
muốn té xỉu, dùng khăn nóng rửa sạch bên ngoài vết thương.“Mẹ, con cũng phải
nhìn”. Tiểu Thư Tuyết mới nói ra, Lâm Tử Hàn liền trừng mắt nhìn cô khẽ nói:
“Trở về nằm!” Thân thể đàn ông có cái gì nhìn đẹp đẽ! Hơn nữa tanh mùi máu như
thế!Tiểu Thư Tuyết oh một tiếng, chỉ có thể không tình nguyện quay về sofa nằm
úp sấp tại chỗ.Lâm Tử Hàn lấy ra con dao nhỏ đã khử trùng, run rẩy bắt tay vào
lấy thịt thối trên miệng vết thương, tiếp theo dùng cái nhíp lấy viên đạn bị
bắn vào.Lãnh Phong kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh từng hạt rơi ra trên
cổ màu đồng, Lâm Tử Hàn biết anh nhất định rất đau, thế nhưng cách này làm lần
đầu, cô cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp.Bởi vì sợ hãi, tay cô run rẩy
càng thêm lợi hại.“Cô có thể đừng run lên nữa được không”. Giong nói cứng rắn
mà suy yếu vang lên.Lâm Tử Hàn lúng túng, một lần nữa thở sâu để dẹp đi sự sợ
hãi dưới đáy lòng .Sau một thời gian dài qua đi, viên đạn cuối cùng cũng được
thuận lợi lấy ra, sau đó Lâm Tử Hàn thay anh băng bó vết thương, ngoài cửa
truyền đến tiếng gõ cửa.Cô kinh hãi, liếc mắt nhìn Lãnh Phong, chân tay lập
tức trở nên luống cuống.Tiểu Thư Tuyết trượt xuống từ trên ghế sofa , một bước
chuồn mất chạy tới cửa lớn.“Không được mở cửa”. Lâm Tử Hàn hạ giọng nói, Tiểu
Thư Tuyết ghé vào trên khe cửa nhìn ra ngoài sau đó trở về, báo cáo: “Mẹ, là
ba ba Đỗ, ba ba Đỗ nói có rất nhiều đồ ăn”.“Cả ngày cũng chỉ biết ăn”. Lâm Tử
Hàn tức giận nói, nhìn về phía Lãnh Phong nằm trên giường, phát hiện trên mặt
anh xuất hiện vẻ mặt không được tự nhiên, cô cũng không quên, anh cùng với Đỗ
Vân Phi trong lúc đó là quan hệ mèo và chuột.“Tôi đi mở cửa”. Cô cười tà đứng
dậy.Lãnh Phong kiềm chặt tay cô, biết rõ cô là trêu cợt mình, nghiến răng
nghiến lợi mà nói ra hai chữ: “Cô dám?!”Lâm Tử Hàn cười hắc hắc, khẩu thị tâm
phi (miệng nói một lời lòng nghĩ một nẻo) nói: “Lần này tạm tha cho anh
thôi”.Cô mới không phải người không có lương tâm như vậy đâu, Lãnh Phong là
cứu cô mới bị thương, cô làm sao có thể khiến anh rơi vào trong tay cảnh sát?
Chỉ là, cô rất ngạc nhiên, tại sao anh lại phải cứu cô? Hơn nữa làm thế nào có
chuyện khéo léo như vậy