Quảng cáo quay rất thành công, khi Từ Nhạc Phong hô dùng lại, Lâm Tử Hàn kéo
váy dài lên bước nhanh về phía sau sân khấu, với tốc độ nhanh nhất trút bỏ lớp
hóa trang thay quần áo.“Tử Hàn, quá tuyệt vời”. Từ Nhạc Phong hướng về cô giơ
thẳng ngón tay cái lên, thỏa mãn mà nói ra.Lâm Tử Hàn đặt ngón trỏ lên môi, ý
bảo anh đừng lên tiếng, sau đó cùng anh bước ra ngoài.Duẫn Ngọc Hân đứng dậy
nói với Từ Nhạc Phong: “Cô gái đánh đàn piano đâu, em phải cảm ơn cô ấy mới
được”.Lâm Tử Hàn lo lắng, nhìn về phía Từ Nhạc Phong, người sau giống như cảm
nhận được ánh mắt lo lắng của cô, khẽ mỉm cười nói: “Đã đi, vội đến sân khấu
tiếp theo rồi”.Giọng điệu Lâm Tử Hàn không vững dạ, ánh mắt đảo qua khuôn mặt
đẹp trai của Tiêu Ký Phàm thì hơi sửng sốt. Đối phương đang dùng một loại ánh
mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào cô, cô rất nhanh mà dời tầm mắt đi,
lảng tránh cái nhìn sâu lắng của anh.Trong đầu đang suy nghĩ, anh có đúng là
phát hiện ra người đánh đàn chính là cô? Hẳn là sẽ không, Duẫn Ngọc Hân cũng
không phát hiện ra, anh làm sao có thể phát hiện ra chứ?Nhưng mà ánh mắt của
anh, làm cho trong đầu cô không hiểu sao lại hoảng hốt.Cô không dám tưởng
tượng sau này Duẫn Ngọc Hân biết sẽ có kết quả như thế nào? Y như cá tính ghen
tị của cô ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.Tới gần thời gian tan ca, Từ
Nhạc Phong mỉm cười đi tới trước bàn làm việc của Lâm Tử Hàn, đem một chiếc
túi LV màu trắng của nữ để lên trên bàn làm việc của cô.Lâm Tử Hàn liếc mắt
ngay cả bảng hiệu của túi xách cũng không mở ra, ngẩng đầu nhìn sang hướng anh
trêu chọc nói: “Từ đại đạo diễn vừa đưa ra cái gì thế?”Từ Nhạc Phong có chút
không tự nhiên mà đẩy mắt kính trên mũi, ha ha cười nói: “Tặng cho em, cảm ơn
em ngày hôm nay giúp anh một đại ân”.Cái túi này trước đây anh sớm mua để lấy
lòng, vẫn đặt trong ngăn kéo chính là tìm không được lý do để tặng đi, ngày
hôm nay cuối cùng cũng tìm được lý do.Lâm Tử Hàn cười khổ nói: “Lẽ nào anh
không thể giống những cấp trên khác, cấp dưới làm sai sau đó hung hăng mắng,
nghiêm khắc mà phê bình sao?”“A? Em có chứng tự ngược có đúng không? Nhưng mà
anh không biết ngày hôm nay em rốt cuộc phạm vào cái sai gì?”“Em nghĩ đến anh
sẽ hận anh cho anh thiếu chút nữa bị ép dừng quay”. Lâm Tử Hàn kinh ngạc nhìn
anh.Từ Nhạc Phong khẽ cười một tiếng nói: “Nguyên nhân gây ra truyện này
Trương Đồng cũng đã nói với anh, các cô ấy hai người vẫn đều có hiểu lầm, Đỗ
Oánh Oánh không muốn làm vai phụ của cô ấy, mới có thể lâm trận chạy mất”.“Cô
ấy trước đó không biết phải làm vai phụ cho Trương Đồng sao?” Lâm Tử Hàn trong
lòng phiền muộn một ngày cuối cùng cũng dễ chịu hơn, cuối cùng có người tin
tưởng không phải cô gây họa.“Cái này phải trách Ngọc Hân làm việc không chu
toàn, cô ấy nóng lòng muốn biểu hiện trước mặt Ký Phàm mới có thể đem trách
nhiệm đổ hết lên đầu của em, việc cũng đã giải quyết viên mãn, em cũng tha thứ
cho cô ấy thôi”. Từ Nhạc Phong vẫn còn rất che chở thiên kim đại tiểu thư kia,
để tình cảm của Tiêu Ký Phàm với cô ta không gặp bất trắc, anh cũng không định
làm sáng tỏ truyện này với Tiêu Ký Phàm .