Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 61: Không hiểu sao bị đánh – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 61: Không hiểu sao bị đánh

“Xin lỗi, dù cho cô cho tôi giá tiền tăng gấp đôi, đoạn quảng cáo này tôi cũng
không quay!” Đỗ Oánh Oánh giận dữ mà quay người đi ra ngoài cửa. Nếu như Duẫn
Ngọc Hân nói trước cho cô nhân vật chính là Trương Đồng, cô tuyệt nhiên khỏi
phải chạy đến đây để chịu sự sỉ nhục của cô ta.Cô tức giận Trương Đồng, cũng
tức giận Duẫn Ngọc Hân!“Ai…!” Duẫn Ngọc Hân vội vàng đuổi theo: “Cô Đỗ, chưa
nói rõ ràng với cô là tôi không đúng, nhưng mà quảng cáo còn có ba mươi phút
nữa sẽ quay, cô không thể đi như thế!”Cô ấy thì chạy như vậy, cô làm sao mà
bàn giao cho Từ Nhạc Phong đây!“Đó là chuyện của cô! Tôi mặc kệ!” Đỗ Oánh Oánh
không hề có ý mảy may nào dừng lại.“Làm sao vậy? Cô Đỗ làm sao vậy?” Lâm Tử
Hàn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Đỗ Oánh Oánh, nghi hoặc mà đi tới. Đỗ Oánh Oánh
căn bản không có để ý tới cô, tiếp tục hướng cửa đi đến.Tiêu Ký Phàm và Từ
Nhạc Phong mới vào cửa liếc mắt nhìn Đỗ Oánh Oánh bước nhanh rời đi, chuyển
hướng sang Duẫn Ngọc Hân. Duẫn Ngọc Hân quýnh lên, dương tay tàn nhẫn mà lướt
bàn tay vào mặt Lâm Tử Hàn tức giận nói: “Đều là tại cô đổ cà phê lên người
ta! Để cô ấy tức giận mà chạy mất!” (Grừ, ta mún xẻ thịt lột da rút gân uống
máu nhà mi !!!!!)“A…!” Lâm Tử Hàn kinh hãi kêu lên một tiếng, sai ngạc mà nhìn
cô ta, chẳng biết tại sao mà bị đánh, vừa rồi rõ ràng là Đỗ Oánh Oánh tốt rồi,
làm sao có thể là cô ấy tức giận bỏ đi?Khi Duẫn Ngọc Hân làm bộ muốn đánh cô
cái thứ hai, bị Từ Nhạc Phong vội vàng xông lên kéo lại, vội la lên: “Ngọc
Hân, em nói cái gì? Đỗ Oánh Oánh không quay?”“Đều là cô ta làm hại!” Duẫn Ngọc
Hân giả bộ một dạng tủi thân.“Tôi không có”. Mắt Lâm Tử Hàn đỏ ngầu, vô tội mà
lắc đầu, căn bản là không liên quan đến chuyện của cô. Liếc mắt nhìn Tiêu Ký
Phàm, người phía sau mang vẻ mặt tức giận mà nhìn cô.“Cô còn dám nói cô không
có? Đỗ Oánh Oánh chạy đi để làm chi? Còn không đều là bởi vì cô đổ cà phê lên
người ta? Bây giờ được rồi! Cô để tôi trong vòng ba mươi phút làm sao tìm
người đây!?” Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng (Đạo đức giả a~~~~)Lâm Tử Hàn cố nén lệ,
quay người hướng tới sân khấu chạy đi.“Tử Hàn!” Từ Nhạc Phong đuổi theo vào
trong, nhìn xuống gò má đang rơi lệ của cô, không đành lòng trách cứ tiếp, chỉ
là nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”“Em cũng không biết”. Lâm Tử Hàn lắc đầu,
lấy tay lau đi nước mắt trên mặt.“Hỏng bét, vậy phải làm sao bây giờ!” Từ Nhạc
Phong gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, chỉ đổ thừa tại Duẫn Ngọc Hân
kia, làm sao tìm được một người nhỏ mọn như vậy đến.“Đạo diễn Từ, trang phục
diễn xuất của cô Đỗ tới rồi!” Một cô gái đang cầm trang phục đi tới nói, cô ta
cũng không biết vừa sảy ra chuyện gì.Từ Nhạc Phong nhìn một bộ trong phục diễn
xuất, bất đắc dĩ nói: “Không cần”.“A?” Cô gái không hiểu mà sững sờ tại
chỗ.“Đưa cho tôi”. Lâm Tử Hàn do dự một lúc, tiếp nhận trang phục diễn xuất đi
vào trong phòng thay trang phục, Từ Nhạc Phong không rõ cô muốn giở trò gì,
chỉ là ngây ngốc mà đứng tại chỗ.Khi Lâm Tử Hàn bước ra, Từ Nhạc Phong thiếu
chút nữa sợ đến ngã nhào trên đất, cô không phải là bị đánh hồ đồ chứ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.