“Lại một tổ chức hắc đạo khổng lồ, và cuối cùng một ngày cũng rơi vào lưới
pháp luật thôi, anh ta cũng không ngoại lệ”. Đỗ Vân Phi tự tin mà nói, bàn tay
lớn chạm vào tay nhỏ bé của cô, dặn dò: “Cho nên, em nghìn vạn lần đừng theo
chân bọn họ tạo quan hệ”.“Kim cương hiện tại ở nơi nào?”Đỗ Vân Phi lắc đầu:
“Không có ai biết”.“Chẳng qua là một viên kim cương, tại sao lại gây phong ba
lớn như vậy chứ?”“Điều này cũng chính là chỗ mà anh tò mò nhất, từ hơn mười
năm trước, viên kim cương này được gọi là Ngôi sao thiên thần từng được mua đi
bán lại tại chợ đêm. Sau đó mất tích, cho đến gần đây lại bắt đầu xuất
hiện”.Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống, rơi vào trầm tư, cô nhớ tới Lâm ca tàn bạo kia,
ông ta lúc đó chẳng phải vì một viên kim cương mà xuất hiện sao?Khi nâng mắt
lên, phát hiện Đỗ Vân Phi cũng không chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, đôi mắt
sâu có nồng đậm lửa tình. Mặt của cô bắt đầu hơi nóng lên vội gục đầu xuống
lảng tránh ánh mắt thâm tình của anh.“Tử Hàn, không đi làm có được hay không?
Đừng để cho anh lại lo lắng cho em nữa có được hay không?” Đỗ Vân Phi yếu ớt
mà mở miệng, anh thật là chịu đủ rồi cả ngày phải chờ đợi lo lắng.Lâm Tử Hàn
bị dọa cho sợ hãi, kinh ngạc mà nhìn anh, cười lớn nói: “Vân Phi, anh đang nói
gì đấy? Em không đi làm làm sao nuôi dưỡng được Thư Tuyết? Làm sao nuôi
mình?”“Lẽ nào em sợ anh sẽ bị khổ sao?” Đỗ Vân Phi không giải thích được hỏi,
vì sao nhiều năm qua cô đều cự tuyệt bản thân mình như cách xa ngàn dặm.“Không
phải”. Lâm Tử Hàn cuống quít xua tay: “Em chỉ là không muốn tái giá lần nữa,
em chỉ muốn nuôi Tiểu Thư Tuyết lớn thật tốt, cái khác đều không suy nghĩ”.“Em
còn trẻ như vậy, em định sẵn sàng như thế qua cả đời sao?”Lâm Tử Hàn gật đầu:
“Vân Phi, cảm ơn sự quan tâm của anh, anh thực sự không cần lo lắng cho em, em
vẫn không phải đều rất tốt sao?”Đỗ Vân Phi cười khổ, anh lo lắng cho cô, không
ngừng lo lắng cho sự an toàn của anh, cũng lo lắng những người đàn ông thỉnh
thoảng xuất hiện bên người cô! Anh sợ cô sẽ rơi vào tình yêu với người đàn ông
khác!<><><><><> Sáng hôm sau, khi Lâm Tử Hàn đưa
hoa hồng đến phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, dè dặt mở miệng nói: “Giám đốc
Duẫn, hoa đang cắm này phải làm sao?”“Điều này còn hỏi sao? Đem hoa ngày hôm
qua vứt đi!” Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn cô nói.Lâm Tử Hàn nhanh tay mà thay
những bông hoa hồng tươi sáng kia, trong lòng chỉ cảm thấy đáng tiếc, rõ ràng
là còn rất mới lại phải ném đi.Nghĩ đến dù sao Tiêu Ký Phàm cũng có nhiều
tiền, cô ta ném đi cũng là quá nhân từ.Khi cô ôm bó hoa chuẩn bị rời đi, một
lần nữa Duẫn Ngọc Hân mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Bản kế hoạch
ngày hôm qua có làm tốt không?”“Làm.. được rồi, tôi đã gửi đến hòm thư tại
công ty của cô”. Lâm Tử Hàn nói xong có chút chần chờ, bởi vì cô cũng biết rõ
người bình thường đều không có khả năng trong một đêm hoàn thành công việc
này.Quả nhiên, Duẫn Ngọc Hân ngạc nhiên, nghi hoặc mà mở hòm thư, bản kế hoạch
bên trong đúng là giống bản kế hoạch của cô ta giống nhau như đúc–>