Tiêu Ký Phàm đi rất nhanh, tiếng bước chân trầm ổn quanh quẩn trong khu làm
việc yên tĩnh, Lâm Tử Hàn chạy chậm theo sau anh nín thở mà theo dõi bóng dáng
cao lớn mạnh mẽ của anh, không dám phát ra tiếng nào.Theo anh đi vào trong
phòng tổng tài, đứng trước bàn làm việc đợi anh sai bảo.Tiêu Ký Phàm mở
laptop, cắm USB sau một thao tác thành thạo, lấy ra, ném đến trước mặt cô nói:
“Cầm lấy”.Lâm Tử Hàn nhìn anh, nghi hoặc mà cầm lấy USB, nói: “Đây là cái
gì?”“Cô cho dù đánh tới hừng đông cũng không đánh được bản kế hoạch”. Tiêu Ký
Phàm liếc mắt nhìn cô, đóng laptop lại sau đó đứng dậy đi qua phòng làm
việc.Tại cửa phòng làm việc, quay người nói với Lâm Tử Hàn còn đang sững sờ:
“Đi, để tôi khóa cửa”.Lâm Tử Hàn hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, nói: “Chờ một
chút!” Thân thể theo anh cùng bước ra ngoài cửa.Tiêu Ký Phàm khẽ cười, khóa kỹ
cửa sau đó đi đến phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn đi bên cạnh
anh, cảm kích mà mở miệng: “Tiêu tổng, cảm ơn anh!”Tiêu Ký Phàm không quay đầu
lại, giọng nói cũng không có chút nhiệt độ nào: “Chuẩn bị cho tốt thì tan ca
sớm một chút, đừng… lãng phí tiền điện nữa”. (O.0)“Oh” Lâm Tử Hàn Oh một
tiếng, tuy rằng trong lời của anh nghe rất khó chịu, nhưng mà anh đã giúp cô
được một việc lớn, cô vẫn còn rất cảm kích anh.Cô chỉ biết Duẫn Ngọc Hân là cố
ý làm khó dễ mình, tài liệu trọng yếu như vậy làm sao có thể không dành
trước.Cô ta là cố để hại mình, Tiêu Ký Phàm lại giúp cô, thật sự là…Cô lắc
đầu, trở lại trong phòng làm việc, Tiểu Thư Tuyết đã tỉnh, đang xoa mắt buồn
ngủ ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Lâm Tử Hàn lắc lắc khuôn mặt nói: “Mẹ, chúng
ta cũng không thể về nhà được sao?”“Có thể”. Lâm Tử Hàn áy náy mà xoa đầu con
gái, tùy ý để trên bàn, nắm tay con chuẩn bị về nhà.Trễ như vậy là không có xe
bus, Lâm Tử Hàn chỉ có thể đứng ở bên đèn đường chờ taxi, bởi vì quá muộn,
trên đường đã có vẻ yên tĩnh, đèn đường mờ kéo hình bóng hai người thật
dài.Một làn gió mát thổi tới, Lâm Tử Hàn không khỏi rùng mình một cái, đưa tay
kéo kéo chiếc áo tây trang màu xanh lại trên người Tiểu Thư Tuyết, trong lòng
càng thêm cảm ơn băng sơn (= Tảng băng nếu dịch ra hơi thô nên mình để nguyên
nha) tổng tài kia.Cô vẫn còn cho rằng Tổng tài đại nhân là một người đàn ông
không máu không thịt, hóa ra anh ta vẫn còn có lòng nhân từ.Giữa lúc cô khổ sở
đợi không được xe taxi mà lo lắng bất an, một chiếc xe Mercedes màu bạc dừng
ngay trước mặt.Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, là khuôn mặt bình thản đẹp trai trước
sau như một của Tiêu Ký Phàm.“Lên xe đi”. Anh đẩy cửa xe bình tĩnh nói, anh
cũng không biết mình vì sao lại nguyện ý làm như vậy, có lẽ là bởi vì cô do
việc bận rộn của công ty nên mới trễ như vậy, có lẽ là bởi vì xuất phát từ
thương hại đối với Tiểu Thư Tuyết, nói chung, anh đã ngừng xe lại.