Đã là mười một giờ, Lâm Tử Hàn lắc hai tay sắp tê dại, nhìn chằm chằm các
phông chữ dày đặc trên màn hình máy vi tính, chỉ cảm thấy một khoảng mờ, mơ
hồ…Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đi vào toilet dùng nước nâng cao tinh
thần một lần nữa, liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết đã ngủ trên ghế sofa, cô chỉ do
dự một chút, liền đi ra phòng làm việc.Tiêu Ký Phàm dừng xe ở dưới lầu, ngước
mắt nhìn màn đêm tại Tiêu thị, bước nhanh lên lầu, trong tòa nhà nhiều tầng
một mảnh tối mờ, chỉ có một tia sáng lộ ra từ trong phòng làm việc Lâm Tử
Hàn.Nghi ngờ, anh chần chờ đi về phía ánh sáng ngọn đèn.Phòng làm việc lớn của
trợ lý không có một bóng người, khi anh chuẩn bị tắt đèn rời đi, ánh mắt rơi
vào trên người đứa trẻ trên ghế sofa.Tiêu Ký Phàm sửng sốt, không tự giác mà
đã đi đến bên cạnh sofa, trên ghế sofa Tiểu Thư Tuyết đang ngủ bình thản yên
tĩnh, bĩu đôi môi phấn hồng, khuôn mặt trông giống như gà mới nở cực kỳ, rất
là đáng yêu.Nhìn bốn phía, vẫn không có bóng dáng của Lâm Tử Hàn, trong thiên
hạ lại có người mẹ vô trách nhiệm như vậy! Anh nghĩ trong lòng, đưa tay ra nhẹ
nhàng để áo tây trang lên trên người Tiểu Thư Tuyết.“Mẹ, con muốn về nhà…”
Tiểu Thư Tuyết cúi đầu lẩm bẩm, quay người lại chìm vào mộng đẹp một lần nữa
.Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào cô bé, nhịn không được đưa tay muốn vuốt ve
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, lòng bàn tay lớn tiếp xúc đến da thịt Tiểu Thư
Tuyết thì dừng lại, anh sợ làm cô bé tỉnh lại.Quay người, đã đi đến cửa phòng
làm việc.Trên đường Lâm Tử Hàn vừa xoa hai vai bước vào cửa thì đột nhiên xuất
hiện bóng người thiếu chút nữa kêu lên kinh ngạc, cuống quít lấy tay che miệng
lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt này.“Anh là người hay
quỷ!” Lâm Tử Hàn bày ra tư thế của ấm trà, trừng mắt nhìn anh ta không hiểu,
tại lúc này xuất hiện ở trong công ty, không có khả năng là người? Phòng làm
việc có quỷ – hình ảnh này tiến vào trong óc cô, cô không khỏi rùng mình một
cái. Mạnh mẽ nói: “Mặc kệ anh là người hay quỷ, tôi đều… Tôi đều…!”Đúng rồi,
cô có thể thế nào? Đánh cho anh ta hồn phi phách tán? (hắc hắc =.=)“Tôi là
người”. Tiêu Ký Phàm thản nhiên liếc nhìn cô.Lâm Tử Hàn sửng sốt, nhìn anh ta
từ trên xuống dưới, anh ta thực sự là người? Đúng rồi, Tiêu Ký Phàm còn chưa
có chết, làm sao có thể biến thành quỷ xuất hiện bên trong công ty?“Tổng… tài,
anh tại sao lại ở chỗ này?” Cô xấu hổ mà thu tay lại, gãi đầu nói.“Đây là công
ty của tôi, tại sao tôi không thể ở chỗ này?” Tiêu Ký Phàm cau mày, cười như
không cười mà liếc cô.“Không, ý của tôi là…, đã trễ thế này tại sao anh lại
còn tới công ty”. Lâm Tử Hàn giải thích. Đột nhiên phát hiện áo tây trang trên
người Tiểu Thư Tuyết, lộ ra dáng tươi cười cảm kích nói: “Cảm ơn anh”.Tiêu Ký
Phàm cũng nhìn theo Tiểu Thư Tuyết trên ghế sofa, giọng mỉa mai: “Cô xứng đáng
làm mẹ sao, cũng quá là giả tạo?”“Tôi không muốn thì có được sao?” Lâm Tử Hàn
thấp giọng nói, đều bởi không có biện pháp, không kiếm tiền làm sao nuôi được
tốt đứa trẻ này.Thật vất vả mới có được công việc tốt như vậy, tiền lương gấp
hai tiền cô làm ở bên ngoài trước đây. Tuy rằng Duẫn Ngọc Hân làm khó dễ bằng
mọi cách với cô, cô vẫn còn nguyện ý tiếp tục ở lại.Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn
bản kế hoạch trên bàn làm việc, thản nhiên bỏ xuống mấy chữ: “Đến phòng làm
việc của tôi trước” Sau đó đi ra ngoài.Lâm Tử Hàn sửng sốt, nhanh chóng đi
theo.