Duẫn Ngọc Hân nâng tay lên, đôi tay bé nhỏ đặt trên mặt anh, hỏi lại vấn đề
nói qua vô số lần: “Ký Phàm, chúng ta khi nào đi chọn nhẫn?”
Vừa nghe nói Vương Văn Khiết muốn chọn nhẫn, trong lòng cô liền ghen tỵ muốn
chết, được cảm giác bạn trai quan tâm như thế, nhất định là rất tốt.
Tiêu Ký Phàm hơi mở mắt, liếc mắt nhìn cô sau đó đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé
của cô, ôn hòa nói: “Chờ đến khi công ty có thời gian thong thả”.
“Ký Phàm, chọn một chiếc nhẫn có mất bao nhiêu thời gian đâu.”. Từ Nhạc Phong
nhìn anh qua kính chiếu hậu, lại cười nói, mọi người đều nhìn ra được, là anh
căn bản còn không muốn kết hôn.
“Nhẫn của Ngọc Hân có thể chọn qua loa được sao? Tất nhiên phải chọn nhà thiết
kế đứng đầu thế giới”. Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Từ
Nhạc Phong cứng rắn nói, trong giọng nói có nồng đậm mệnh lệnh, anh ta không
nên nhiều sự!
Từ Nhạc Phong bĩu môi, không hề mở miệng.
Hoàn toàn bị tình yêu làm cho đầu mơ hồ, Duẫn Ngọc Hân nghe xong khuôn mặt trở
nên vui mừng, hạnh phúc mà dựa gần vào người bên cạnh, đầu tựa lên trên vai
anh.
Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt qua kính chiếu hậu lại sa vào khuôn mặt hạnh phúc của
Duẫn Ngọc Hân, cảm thấy lúc này cô ta đẹp nhất.
Loại hạnh phúc của phụ nữ này, cô thấy rất ước ao.
Khi trở về từ phòng khách hàng, đã là thời gian cơm trưa, xe bị Tiêu Ký Phàm
mang đi, không có cách nào khác, Từ Nhạc Phong cùng Lâm Tử Hàn chỉ có thể bắt
xe đi trở về.
Chính là bây giờ là thời gian xe taxi giao ban, xe cũng bắt không được, Từ
Nhạc Phong nhìn vào bảng nói: “Chúng ta trước tiên tìm một chỗ ăn cơm đi”.
“Theo lời anh thôi”. Lâm Tử Hàn thờ ơ nói.
Từ Nhạc Phong khẽ cười một tiếng, dẫn cô đi đến giữa phố sầm uất, cuối cùng
chọn được một quán trà và đi vào bên trong ăn.
Hai người chọn chỗ tương đối an tĩnh ngồi xuống, bồi bàn lễ phép đi tới: “Chào
buổi trưa, xin hỏi hai vị muốn ăn cái gì?”
Lâm Tử Hàn lật xem các món ăn đắt tiền, do dự không biết nên gọi như thế nào,
Từ Nhạc Phong nhìn cô, mỉm cười nói với bồi bàn: “Cho tôi hai phần đặc sản của
quán thôi”. Ngay cả menu cũng không thèm xem qua.
“Vâng. Xin chờ một chút”. Bồi bàn quay người rời đi.
“Hình như rất đắt tiền”. Lâm Tử Hàn nói, chỉ là một phần đồ ăn mà thôi, nhưng
phải đắt hơn gấp ba bốn lần so với bên ngoài.
“Con người dĩ thực vi hiên. Ăn uống không thể dè dặt”. Từ Nhạc Phong cười vang
nói, con người sống cả đời không dễ dàng, khi có thời gian có thể ăn đương
nhiên không thể ngược đãi bản thân, đây là quan điểm tới bây giờ của anh.
“Đứa con phá sản”. Lâm Tử Hàn giọng mỉa mai liếc mắt nhìn anh: “Con gái của em
hiểu chuyện hơn so với anh “.
Từ Nhạc Phong mới uống vào một ngụm nước chanh thiếu chút nữa phun hết ra
ngoài, ngạc nhiên mà nhìn cô sững sờ mà nói: “Con gái của em? Em có con khi
nào?”
Lâm Tử Hàn đánh giá biểu tình khoa trương của anh, nghi hoặc nói: “Anh không
xem sơ yếu lý lịch của em sao? Đã có con”.
Anh có chết cũng thật không ngờ cô là người đã có con, cho nên anh cũng không
xem qua sơ yếu lý lịch. Hơn nữa nếu như anh nhớ không lầm cô cùng lắm mới 24
tuổi thôi?