Vừa nghĩ đến Vương Văn Khiết, bên trái vành đai xanh đại lộ xuất hiện thân ảnh
của Lưu Bằng, trong lòng là một mỹ nữ cao gầy mỹ lệ, Vương Văn Khiết không thể
được như vậy.
Lúc này chính là thời gian đèn đỏ, trong lúc xe đang đợi đèn, Lưu Bằng cũng
đang ôm lấy mỹ nữ đợi mọi người đi khi đèn sáng lên. Thật là một gã đại củ cải
lăng nhăng, Lâm Tử Hàn căm giận nghĩ.
Quay người đối diện Từ Nhạc Phong nói: “Có thể cho em mượn điện thoại di động
3G của anh dùng một chút chứ?”
“Làm sao vậy?” Từ Nhạc Phong nghi hoặc nhìn cô, đưa tay ra trước tủ xe lấy
điện thoại di động ra đưa cho cô mượn. Lâm Tử Hàn chưa kịp trả lời anh, mở cửa
sổ xe ra điều chỉnh góc độ, nhắm ngay hai người đang ôm nhau nhanh chóng bấm
nút chụp.
Có lẽ là cảm thấy đèn flash sáng, Lưu Bằng sửng sốt, nhìn thẳng vào Lâm Tử Hàn
bên trong xe, đang mải nhìn cô bước chân cô đã điên cuồng mà tới.
Lâm Tử Hàn cũng không có bởi vì hắn ta khi qua bên đó mà dừng lại quay chụp,
nhưng thật ra Từ Nhạc Phong một bên sợ hãi, anh vội la lên: “Tử Hàn, em đang
làm cái gì?”
“Tử Hàn, đưa điện thoại di động cho anh”. Lưu Bằng cúi người nhìn chằm chằm cô
ra lệnh.
“Không đưa, tôi còn không đưa bức ảnh này của anh gửi cho Văn Khiết đâu”. Lâm
Tử Hàn xoay người trở lại để tránh khỏi cuộc tấn công của hắn ta.
Cứng rắn không được, chỉ có thể chuyển sang mềm, Lưu Bằng biết Lâm Tử Hàn là
kiểu người điển hình mềm không ăn chỉ ăn cứng, khuôn mặt hòa hoãn hơn, dùng
giọng nói cầu xin tiếp cận cô nói: “Tỷ tỷ tốt, em sẽ xóa ảnh chụp đi chứ, tính
tình Văn Khiết em cũng đã biết, cũng có thể hủy bỏ”.
“Biết sao anh còn dám ăn vụng sau lưng chị ấy “. Lâm Tử Hàn liếc mắt mỹ nữ
phía sau hắn ta, cười thân mật hạ giọng nói: “Nói cho anh biết một bí mật nhỏ,
cô ta không xinh đẹp như Văn Khiết”.
Lưu Bằng cũng không có tâm tư nói đùa cùng cô, vẻ mặt đau khổ cầu xin: “Đêm
nay anh muốn đưa Văn Khiết đi chọn nhẫn, em cũng đừng gây thêm phiền hà có
được hay không?”
“Cái gì?” Mỹ nữ phía sau hét lên một tiếng, đứng trước người Lưu Bằng, giơ tay
lên tức giận tát lên má trái của hắn ta, mắng: “Anh dám gạt tôi!?”
Lưu Bằng bị đánh cho sững sờ tại chỗ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm mỹ nữ đang tức
giận.
Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ rụt lui cổ lại, may mà đèn đỏ phía sau đã chuyển thành
đèn xanh, cô áy náy bỏ tay Lưu Bằng ta, bắt đầu chạy về phía xe.
Phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của Lưu Bằng: “Lâm Tử Hàn, nếu như đêm
nay Văn Khiết tức giận, anh không để yên cho em”.
“Tôi không muốn nói với anh”. Lâm Tử Hàn ló người ra ngoài, mỉm cười giả một
mặt quỷ vẫy tay với hắn, hình bóng Lưu Bằng liền bị đoàn xe bao phủ lấy.
Người đàn ông như thế, nên trừng phạt tốt một chút, nếu hắn đã bị đánh, còn bị
cô khuấy động mất chuyện tốt lúc này coi như cũng xong. Vừa nghĩ Lâm Tử Hàn
vừa khẽ cười bấm nút xóa, xóa ảnh chụp trên điện thoại di động.
“Em đúng là một tiểu ma nữ độc ác”. Từ Nhạc Phong bật cười lắc đầu, nhận điện
thoại di động mà cô đưa.
“Đối phó với loại đàn ông lăng nhăng, hạ thủ nên tàn nhẫn một chút, đây là Văn
Khiết dạy”. Lâm Tử Hàn hi hi cười.
Từ chỗ ngồi phía sau Duẫn Ngọc Hân nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tiêu Ký Phàm
đang nhắm mắt dưỡng thần, làm sao đối đãi với đàn ông lạnh lùng như vậy? Nên
làm cái gì bây giờ?
Cô ta tuy mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, buổi tối cũng đa số thời gian đều
chạy qua Tiêu gia, nhưng mà người đàn ông trước mắt cô ta vẫn là một bí ẩn.
Cô ta không hiểu anh, cũng hoàn toàn không biết rõ hành tung của anh.