Từ Nhạc Phong dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cô, ha ha cười nói: “Tùy
em thôi, nhanh lên một chút”.
Hai người cùng đi ra phòng làm việc, khi đang đợi thang máy trùng hợp gặp Tiêu
Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân, Duẫn Ngọc Hân dùng bàn tay thon thả ôm hông của Tiêu
Ký Phàm, khuôn mặt cười cười nhìn Từ Nhạc Phong nói: “Đạo diễn Từ, anh muốn
mang theo cô Lâm đi đâu?”
Lâm Tử Hàn rất nhanh liếc mắt nhìn hai người, Tiêu Ký Phàm vừa vặn nhìn thấy
cô đứng ở phía sau, cô vội gục đầu xuống, làm bộ không có nghe thấy đứng ở góc
thang máy.
Từ Nhạc Phong mỉm cười: “Chúng tôi chuẩn bị đến công ty Dĩ Tinh tìm người phụ
trách trao đổi việc dùng người”. Nói xong chuyển hướng Tiêu Ký Phàm nói: “Vậy
Ký Phàm cậu xác định muốn thay đổi người với công ty Dĩ Tinh sao?”
“Tất nhiên, có vấn đề gì không?” Tiêu Ký Phàm liếc nhìn anh ấy, khuôn mặt vẫn
bình thản.
Từ Nhạc Phong từ nhỏ đã hiểu rõ tính cách anh, cho nên cũng không chú ý, chỉ
là lại cười nói: “Không có, mình chỉ muốn xác nhận cuối cùng một chút mà
thôi”.
Cửa thang máy Đinh một tiếng mở ra, Duẫn Ngọc Hân liếc nhìn Lâm Tử Hàn ở phía
sau Từ Nhạc Phong nói: “Chúng em cũng đang chuẩn bị đến công ty Dĩ Tinh, nếu
cùng đường, chúng ta cùng nhau đi thôi”.
“Đi, mọi người chờ tôi một chút, tôi đi lái xe ra”. Từ Nhạc Phong không quan
tâm nói.
Tại hành lang lúc đó. Lâm Tử Hàn vẫn cúi thấp đầu thiếu chút nữa va phải một
người, cô kinh ngạc, may là Từ Nhạc Phong nhanh tay lẹ mắt mà kéo cô lại.
Vương Văn Khiết nhìn ba người cười cười xem như là chào, mắt rùng mình, trừng
mắt nhìn Lâm Tử Hàn giận dữ nói: “Lâm Tử Hàn! Em có ý kiến gì với chị thì nói
đi, đừng chơi đùa chiêu này!”
Lâm Tử Hàn cả người nịnh nọt mà hi hi cười nói: “Xin lỗi chủ tử, tiểu nhân nào
dám đùa ngài đâu? Chủ tử xinh đẹp tựa thiên tiên, hoa nhường nguyệt thẹn…”.
“Câm miệng!” Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà cắt đời lời hư tình giả ý của cô,
lướt qua phía thang máy mà cô vừa đi qua.
Lâm Tử Hàn vừa mới giơ chân lên định đi, phía sau truyền đến tiếng mệnh lệnh
của Vương Văn Khiết: “Đứng lại!”
Lâm Tử Hàn sửng sốt, quay người lại không giải thích được mà nhìn chị ấy.
Vương Văn Khiết cho tay vào trong túi lấy ra chìa khóa xe, ném qua tay cô,
nói: “Thời gian tan ca buổi trưa giúp chị mang xe đi đổ xăng”.
“Vâng, chủ tử” Lâm Tử Hàn nhận chiếc chìa khóa xe vui vẻ đáp.
“Này, Văn Khiết, Tử Hàn hình như là trợ lý của anh đó?” Từ Nhạc Phong không
quen nhìn kiểu Đại tỷ của Vương Văn Khiết, nhìn chằm chằm cô trêu ghẹo nói.
Vương Văn Khiết ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn về phía Lâm Tử Hàn cười nói: “Bảo
bối, không ai biết thương em, ngoan, nói một chút lời hữu ích đi”.
“Chủ tử so với ai khác đều thương yêu em, chủ tử tất nhiên là ông trời, là yêu
cũng là ma…” Lâm Tử Hàn nhìn Vương Văn Khiết sắc mặt chuyển sang xanh, vô ý
thức mà im lặng.
Quay người bước đến cửa, một mắt nhìn trong xe sạch sẽ.
Chiếc xe xa hoa có rèm che, Lâm Tử Hàn ngồi ở ghế sau bên cạnh Từ Nhạc Phong,
chán ghét nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.
Bên tai đầy rẫy tiếng nói, chính là chỗ ngồi phía sau – Tiêu Ký Phàm không nói
một câu cùng với tiếng nói nhỏ nhẹ của Duẫn Ngọc Hân, nghe cô ta nói, cô ta
lúc này thật sự rất hạnh phúc.
Có một người bạn trai thương yêu mình như thế, sẽ là người hạnh phúc thôi?
Cũng giống như Vương Văn Khiết.