“Nhưng mà một nghệ sĩ đàn piano chỉ làm nền, nhân vật chính là ca sĩ nổi tiếng
Trương Đồng, trên quảng cáo cũng không có khả năng lưu lại phần của Đỗ Oánh
Oánh…” Từ Nhạc Phong cảm thấy đó cũng là một vấn đề.
Duẫn Ngọc Hân khẽ cười, nói: “Yên tâm đi, không có gì tiền làm không được,
điều này em đã cùng cô Đỗ thông qua rồi”.
“Vì sao không dành một món tiền nhỏ mời một người khác? Về phần tiếng đàn,
chúng ta có thể tìm một nghệ sĩ đàn piano nổi danh phối thêm vào”.
“Nhưng mà như vậy hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều”. Duẫn Ngọc Hân bĩu miệng nhỏ
nhắn lại lần thứ hai.
“Được rồi, cô chủ, anh sẽ cố gắng tận lực giảm chi phí xuống tại chỗ khác”. Từ
Nhạc Phong bất đắc dĩ nói, ai kêu cô ấy trong thời gian tới là tổng tài phu
nhân, lại là bạn tốt lớn lên cùng anh. Dù cho bị ông chủ nấu chín, cũng phải
đồng ý.
“Phong, em yêu anh nhất nha”. Duẫn Ngọc Hân hưng phấn bước tới bên cạnh anh,
ôm cổ anh cười nói.
“Em đừng yêu anh, anh không chịu nổi”. Từ Nhạc Phong một tay lấy tay cô trên
người mình xuống, cười ha hả nói: “Anh còn sợ bị Ký Phàm bổ sống đó”.
“Được rồi, không đùa với anh nữa, em tiễn cô Đỗ về trước”. Cô ta đứng thẳng
lên, chỉnh lại trang phục xinh đẹp. Ánh mắt nhìn lên trên người Lâm Tử Hàn lập
tức thay đổi sang sắc mặt khác nói: “Lâm Tử Hàn, một lúc sau đến phòng làm
việc của tôi một chuyến”.
Lâm Tử Hàn lo sợ, nói: “Vâng”. Nghe được tiếng của Duẫn Ngọc Hân nói mình, cô
luôn có cảm giác tận thế, cảm giác này thực sự là khó chịu đến chết.
Cô ta nói cô đi không thể có chuyện gì tốt lành, lúc này lại không biết chơi
đùa thành cái dạng gì. Dường như tâm trạng của cô ta rất tốt, hẳn là không có
chuyện xấu gì đi, Lâm Tử Hàn không ngừng tự an ủi mình.
Một mình bước tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, cô lắp bắp hỏi: “Giám đốc
Duẫn, cô tìm tôi có việc gì không?”
Duẫn Ngọc Hân ngẩng đầu liếc nhìn cô, đem chiếc USB đưa tới trước tay cô, dùng
giọng nói bình thản nói: “Đem kế hoạch quảng cáo bên trong in một bản cho đạo
diễn Từ, tiện thể lưu luôn vào máy tính của cô đi”.
Lâm Tử Hàn Oh một tiếng, nhận chiếc USB đi ra ngoài. Nghĩ thầm lòng dạ tiểu
nhân của mình quá mức nghi ngờ, nghĩ người khác thành ác độc như vậy.
“Tử Hàn, Ngọc Hân làm khó dễ em sao?” Từ Nhạc Phong cười cười nói, cũng không
biết có đúng trời xinh duyên phận hay không, Duẫn Ngọc Hân từ trước đến nay
đều bất thuận với cô, thích tìm việc làm khó dễ cô.
“Hóa ra tiểu nhân không chỉ có một mình mình”. Lâm Tử Hàn nói thầm, hi hi nở
nụ cười.
“Cái gì?” Từ Nhạc Phong không có nghe thấy lời của cô, nhíu mày nhìn cô.
“Không có gì”. Lâm Tử Hàn lắc đầu, nói: “Giám đốc Duẫn chỉ gọi em in một bản
kế hoạch cho anh”.
“Trước tiên mặc kệ kế hoạch, theo anh đi đến công ty Dĩ Tinh thôi”. Từ Nhạc
Phong vỗ vai cô nói, quay người bắt đầu thu thập tư liệu cần dùng.
Thu thập xong sau vẫn thấy Lâm Tử Hàn vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, nhìn cô
nói: “Thu thập một chút, lo lắng làm gì? Lập tức đi ngay”.
“Đạo diễn Từ, em bây giờ có thể đi”. Cô dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.
“Sao không có móng vuốt như thế? Túi đâu?”
Túi? Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn bức tranh vẽ đầy con mèo nhỏ của Tiểu Thư Tuyết,
hơn nữa bị hỏng dây khóa kéo màu vàng nhạt trước mặt, xấu hổ cười: “Ngày hôm
nay không có tài liệu phải mang, cho nên em lười mang túi đi”.