Lãnh Phong cầm tay lái, lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô hại của cô, nghiền ngẫm mục
đích cuối cùng lời cô nói. Lập tức lạnh lùng mở miệng: “Đó là một viên kim
cương tám ca ra hình quả lê, nếu như nó trong tay cô, tôi khuyên cô tốt nhất
nên giao ra đây, bằng không nó sẽ mang đến cho cô tai họa không lường trước
được”.
Kinh khủng như vậy? Lâm Tử Hàn nhìn anh ngạc nhiên.
“Lẽ nào viên kim cương thực sự đang trong tay cô?” Lãnh Phong nhíu mày, thủ hạ
Lâm ca chính là người nói viên kim cương đặt trong túi xách, mà túi xách lại
bị cô ta lấy đi.
Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt nhìn anh nói: “Nếu như thực sự đang
nằm trong tay tôi, tôi đã sớm mang đứa trẻ nghịch ngợm như tiểu quỷ này của
tôi đi, còn ở lại Tiêu thị mặc cho người khác bắt nạt sao!”
Lãnh Phong nửa tin nửa ngờ mà thu hồi tầm mắt, xe một lần nữa trở lại trên
đường.
Khi xe chạy đến trước cửa thôn, Lâm Tử Hàn sợ người trong thôn nhìn vào lại
truy tam vấn tứ, không thể làm gì khác hơn là để anh dừng xe ở chỗ này.
Sau khi xuống xe, Lâm Tử Hàn từ ngoài cửa sổ xe nhìn vào bên trong xe của Lãnh
Phong nói: “Cảm ơn anh đưa tôi về nhà, hẹn gặp lại!” Ngẫm lại cảm thấy không
thích hợp, vội sửa lời nói: “Không đúng! Chúng ta sau đó không bao giờ… muốn
gặp lại nữa”.
“Tôi sẽ cố gắng” Lãnh Phong nhìn nụ cười mang chút mộng ảo của cô, tay đặt ở
tay lái khẽ di chuyển, chiếc xe sau đó rống lên rời đi.
Lâm Tử Hàn bị tốc tộ lái xe điên cuồng này làm cho sợ lùi về phía sau một
bước, sững sờ nhìn phương hướng chiếc xe rời đi. Trời ạ, người này tại sao một
động tác như vậy cũng doạ được người như vậy?
Tốc độ xe rất nhanh, không ảnh hưởng chút nào đến các động tác khác của Lãnh
Phong, anh đưa tai nghe điện thoại nhét vào trong tai, nghe thấy một tiếng kèn
cornet quen thuộc.
“Đại ca, anh tìm em có việc gì không?” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến
giọng nói của A Nghị.
Lãnh Phong nói ngắn gọn: “Việc điều tra Lâm Tử Hàn thế nào rồi?”
“Đã điều tra ra, việc đưa tài liệu là một người phụ nữ làm trong Tiêu thị Duẫn
Ngọc Hân điều cô ta đi. Duẫn Ngọc Hân để trừng trị cô ta cố ý cho cô ta làm
chân chạy vặt, hơn nữa cố ý báo sai số phòng”. A Nghị cẩn thận tỷ mỉ mà mang
tình huống bản thân điều tra ra nói cho anh.
Lãnh Phong chìm lắng, cân nhắc lời của cậu ta, một lúc lâu mới nói: “Tiếp tục
nói”.
“Về việc triển lãm đồ trang sức, là Lâm Từ Hàn nhất thời tò mò, mới xin Đỗ Vân
Phi đưa cô ta vào. Cho tới bây giờ, không phát hiện điều gì dị thường trên
người Lâm Tử Hàn, nhưng hành tung của cô ta nằm trong lòng bàn tay của em”.
Không có vấn đề? Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quặc, Lãnh Phong còn rất thích
nghe được lời điều tra báo cáo như vậy của cậu ta. Anh không hi vọng cô là kẻ
thù của mình.
“Cô ta lấy chiếc túi xách của thủ hạ Lâm ca xác thực đã bán đi, nhưng về phần
có viên kim cương hay không, hiện tại còn không biết”.
“Chiếc túi xách đâu? Hiện tại ở đâu?”
“Bởi vì cô ta mang ra chợ đêm bán, hơn nữa việc nhìn thấy chiếc túi xách chỉ
có cô ta và thủ hạ của Lâm ca, cho nên hiện tại muốn tìm được chiếc túi xách
thì tương đối khó khăn”.
Lãnh Phong trầm lắng một lần nữa, lập tức nói: “Gần đây cậu chú ý nhiều đến
giao dịch ở chợ đêm, viên kim cương rất có thể xuất hiện ở nơi đó”.
“Em hiểu”.