Bên ngoài, Lãnh Phong rất lịch sự mà mở cửa xe, mời Lâm Tử Hàn lên xe.
Lâm Tử Hàn lắc đầu, lùi về phía sau một bước: “Tôi sẽ gọi taxi trở về”.
Lãnh Phong nhếch nhếch khóe môi lên hàm chứa ý cười, giọng mỉa mai: “Yên tâm,
tôi không có hứng thú với phụ nữ xấu xí”.
Lâm Tử Hàn chán nản, trừng mắt với anh: “Phụ nữ xấu thì làm sao? Cũng không e
ngại anh!”.
“Lên xe”. Giọng nói mệnh lệnh vang lên.
Lâm Tử Hàn nhìn sắc mặt cứng nhắc của anh, cúi người tiến vào trong xe. Vừa
mới ngồi vào chỗ của mình, xe đã bình ổn chạy trên đường cao tốc, ngoài cửa sổ
là những cây hoa màu đỏ chạy như bay.
Cô quay sang và theo dõi khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, nói: “Vì sao anh
thích đối nghịch cùng Đỗ Vân Phi?” Cô cũng không phải là nhìn không ra, anh
mỗi lần ở cùng Đỗ Vân Phi đều phân cao thấp, bao gồm cả việc cướp giật cô.
“Tôi cùng anh ta là quan hệ giữa mèo và chuột, hiểu chứ?” Lãnh Phong liếc nhìn
cô qua kính chiếu hậu.
“Anh không sợ tôi tố giác anh sao?”
Lãnh Phong cười ha ha, chỉ tới khi ngừng cười mới nói: “Cô tố cáo tôi cái gì?
Ngày hôm qua tôi đã vào đồn cảnh sát, Đỗ Vân Phi vẫn như cũ không có cách nào
tóm được tôi”.
“Sớm hay muộn có một ngày, anh sẽ rơi vào trong tay của anh ấy”. Lâm Tử Hàn
không đồng ý mà nói.
“Tôi mong chờ ngày nào đó đến”. Lại cười dài một tiếng, tràn ngập toàn bộ xe.
“Nhưng anh làm như vậy đã hại chết tôi”. Haizz, nghĩ đến đêm nay lại chịu đựng
lời bức cung của Đỗ Vân Phi, một đầu của cô lại muốn biến thành hai.
“Sợ anh ta hiểu lầm cô?”
“Cảnh sát có một chút tính xấu, đó là thích bức lấy khẩu cung người khác”.
Lãnh Phong liếc mắt nhìn cô, trêu đùa: “Có ai nói rằng chúng ta có duyên
chưa?”
“Nghiệt duyên!” Lâm Tử Hàn tức giận nói, Lãnh Phong cũng không tức giận mà
tiếp tục ổn định việc lái xe. Bên trong xe nhất thời rơi vào một khoảng im
lặng, sau một hồi, Lãnh Phong tiện tay ném xuống ghế ngồi phía sau chiếc áo
đen, vứt lên trên người của cô.
“Làm gì?” Lâm Tử Hàn ghê tởm mà lánh xe, ai biết cái áo này dính máu của bao
nhiêu người.
Lãnh Phong hếch cằm chỉ Tiểu Thư Tuyết đang ngủ trong lòng cô, Lâm Tử Hàn lập
tức hiểu được, cầm lấy chiếc áp đen đắp lên trên người Tiểu Thư Tuyết.
Căn bản muốn nói lời cảm ơn, nhớ tới anh vài lần lợi dụng tình cảnh của cô,
tiếng cảm ơn này thế nào cũng nói không ra.
Lần thứ hai rơi vào im lặng, Lâm Tử Hàn thoáng quay đầu lại, theo dõi nụ cười
tuyệt mỹ của anh, trong lòng đầy rẫy nghi ngờ. Anh ta, rốt cuộc là ai? Chẳng
lẽ là một người của xã hội đen.
Nhìn anh tuổi còn trẻ mà bộ dáng tự tin đến cuồng ngạo, cách chiến đấu cũng
chuyên nghiệp như vậy, xác định là đã qua việc huấn luyện chuyên nghiệp.
“Ánh mắt nóng bỏng như thế mà nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, cha của
đứa bé không ghen tỵ sao?” Khóe môi Lãnh Phong nhếch lên, giọng nói mỉa mai
phát ra từ khóe miệng như đang ngậm chặt kia.
Lâm Tử Hàn khuôn mặt nóng lên trong nháy mắt, cuống quít thu hồi lại tầm mắt,
che giấu mà mở miệng nói: “Tôi… tôi chỉ là muốn hỏi anh một vấn đề”.
“Hỏi”.
“Lần trước đám người kia muốn tìm viên kim cương tóm lại là cái gì? Nó có dạng
gì?” Cô dè dặt mà hỏi thăm.
Một tiếng phanh khẩn cấp! Chiếc xe dừng lại tại ven đường.
Lâm Tử Hàn kinh hãi hô một tiếng, thiếu chút nữa chạm vào tấm kính chắn gió
phía trước, buồn bực mà trừng mắt liếc anh, nếu con nhỏ rơi sang một bên có
thể gây chuyện lớn!