Đưa cốc cà phê cầm trong tay tới trước mặt cô, khẽ cười nói: “Cô uống một
ngụm”.
“Cảm ơn tổng tài, không cần!” Cái gì vậy, đưa lại cho cô uống một ngụm, không
nói bên trong có nước bọt của anh, cô cũng không phải không uống qua cà phê.
“Uống!” Giọng nói như ra lệnh vang lên.
Lâm Tử Hàn sợ hãi, nhìn anh không giống nói đùa, càng không giống như biểu
tình thương cảm cấp dưới. Cô chần chờ tiếp nhận cốc cà phê nhẹ nhấp một ngụm,
vị đắng trong nháy mắt lan từ môi cô xuống. Thiếu chút nữa cô phun cà phê tới
mặt anh. May là cô nhịn được, cau mày đau khổ nuốt cà phê xuống, thật đắng
quá!
Nhìn cốc cà phê đen không bình thường, hu…, cô thế nào lại quên cho đường
vào, may là Duẫn Ngọc Hân không uống đến, nếu không cô lại phải chịu đựng.
“Xin lỗi, tôi sẽ pha thêm cho anh một cốc nữa” Lâm Tử Hàn lấy tay quạt quạt
mấy lần quanh miệng, áy náy nói.
Tiêu Ký Phàm trêu tức mà vươn người từ trên ghế dựa tới gần, nhìn chằm chằm cô
nói: “Sau hôm nay, buổi chiều nào đúng hai giờ pha cho tôi cốc cà phê như này
mang vào”. Đang nói, anh hếch cằm chỉ vào chiếc cốc giữa tay cô.
Anh cho tới bây giờ cũng chỉ uống cà phê không đường, nhưng anh không muốn cho
cô biết, vừa rồi Duẫn Ngọc Hân cũng không nói rõ, chỉ là muốn làm cho cô xấu
mặt mà thôi.
“Nếu không có đối tác??” Lâm Tử Hàn kinh ngạc hô, anh ta không phải là có
khuynh hướng Tự ngược chứ? Hương vị lúc nãy, cả đời này cô cũng không muốn nếm
lại một lần.
“Đi xuống đi”.
“Vâng” Lâm Tử Hàn quay người đi ra đến ngoài cửa, vừa mới đi tới cạnh cửa,
liền đụng vào Vương Văn Khiết mới vào. Hai người đồng thời Aiz một tiếng thiếu
chút nữa té lăn trên đất.
Vương Văn Khiết nhìn phía sau Lâm Tử Hàn, thấp giọng chửi bới: “Lâm Tử Hàn, em
lớn như vậy đeo kính vào cũng không nhìn thấy người sao?”
“Chị cũng đừng đụng vào em có được hay không?” Lâm Tử Hàn đề xuất nói.
“Tối về nhà chị sẽ xử lý em” Vương Văn Khiết dùng ngón trỏ ấn vào vai cô, lướt
qua cô vào trong phòng làm việc. Lâm Tử Hàn trợn trắng mắt, chịu hết nổi thói
côn đồ của chị ấy, bước nhanh rời đi.
“Mẹ, tránh nhanh lên một chút” Tiểu Thư Tuyết đứng ở ghế sau, khoa tay múa
chân mà la hét. Lâm Tử Hàn lại một lần nữa chìa tay phải ra, một tay ấn cô bé
quay trở về chỗ ngồi, nói: “Tránh nhanh lên một chút, bị chú cảnh sát bắt
được, dì Văn Khiết sẽ tức giận”.
“Vì sao dì Văn Khiết có xe, nhưng mẹ không có?” Tiểu Thư Tuyết quay đầu, đôi
mắt to nhấp nháy nói.
“Sax…” Lâm Tử Hàn suy nghĩ một chút, vấn đề này khó trả lời, bởi vì đó là
đạo lý khoa học.
“Vì sao vậy?” Tiểu Thư Tuyết truy hỏi kỹ càng vấn đề này.
“Vấn đề này, chờ sang năm con đi học, hỏi giáo viên đi”. Lâm Tử Hàn liếc mắt
nhìn con gái ha hả cười nói, tầm mắt nhìn về phía trước một lần nữa, trong
lòng kinh ngạc, thầm kêu một tiếng: Xong!
Cách xe tám trăm mét không phải là đang xuất hiện đồng chí cảnh sát vẫy tay,
ra hiệu cho cô dừng xe lại sao: “Bảo bối, làm sao bây giờ?” Lâm Tử Hàn kêu
lên.