“Không phải, em đã không yêu”. Lâm Tử Hàn lắc đầu, đột nhiên thầm nghĩ, cô vì
sao lại vội vã muốn gặp Đỗ Vân Phi làm sáng tỏ việc này đây? Anh cũng không
phải là ông xã của cô, cũng không phải bạn trai của cô.
“Thật sao?” Đỗ Vân Phi nhẹ nhàng thở phào, tảng đá nặng trong đầu cũng rơi
xuống.
“Đúng vậy.”
Đỗ Vân Phi vui mừng ôm chầm lấy cô, ôm cô, nói bên tai cô: “Tử Hàn, sau này
đừng cho người đàn ông mình không thích hôn, biết không?”
Anh ấy… Đang làm cái gì?! Lâm Tử Hàn cuống quít tránh khỏi ngực của anh, xấu
hổ mà lùi sau hai bước nói: “Vân Phi, anh… Có phải vui mừng quá không…?”
Đỗ Vân Phi xót xa, cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, anh quả thật vui mừng quá
mức, vui mừng đến quên đi hình thức, hi vọng không dọa cô ấy sợ hãi.
“Đã khuya, anh đi về trước đi” Lâm Tử Hàn nói.
Đỗ Vân Phi gật đầu, không muốn nghe theo mà rời đi.
Cạnh cửa sổ trong biệt thự bên bờ biển, thân hình thon dài của một người cô
lập đứng ở chính giữa, ngắm nhìn mặt trời và nước biển chạm vào nhau cách đó
không xa.
Phía sau có bước chân khẩn cấp vang lên, A Nghị cung kính mà đứng ở bóng người
phía sau nói: “Đại ca, tìm em có chuyện gì?”
“Chuyện chiếc nhẫn tra tới đâu rồi” Lãnh Phong không quay đầu lại, lãnh đạm
nói, biết rõ khả năng không có đầu mối, nhưng anh vẫn hỏi.
A Nghị giống như mỗi lần anh hỏi, hạ mắt xuống, áy náy mà đứng tại chỗ. Ba năm
qua, anh tìm không ít thời gian, nhưng mà nhất định không tìm được bất kỳ dấu
vết gì của chiếc nhẫn.
Lãnh Phong cũng không trách tội, chậm rãi quay người lại, quan sát cậu ta:
“Hiện tại tôi muốn cậu đều tra một người, nhân viên Tiêu thị Lâm Tử Hàn” Nếu
như người này đưa tài liệu đến chỉ là sự trùng hợp, như vậy cuộc triển lãm đồ
trang sức lần này, còn có thể là sự trùng hợp sao? Một sự trùng hợp ngẫu
nhiên, tất cả chỉ là giả tạo.
“Đại ca muốn điều tra những gì về cô ta?”
“Điều tra hôm đó ai phái cô ta đi đưa tài liệu, điều tra quan hệ của cô và Đỗ
Vân Phi, điều tra về cái túi đựng kim cương, còn có…” Lãnh Phong cười lạnh:
“Luôn quan tâm đến mọi hành tung của cô ta, đặc biệt thời gian cô ta chạm mặt
Đỗ Vân Phi”.
Dù sao, cô ta cũng chỉ là một nhân viên vệ sinh, không có lý do gì để cô ta đi
đưa tài liệu, nhưng lại trùng hợp đi nhầm phòng như vậy. Ngày triển lãm đồ
trang sức cô ta đều giả bộ đi vào, là do Đỗ Vân Phi giúp đỡ.
Ai cũng không thể loại trừ, cô ta nhất định là người cục cảnh sát phái tới nằm
vùng bí mật.
“Đại ca, em đã biết” A Nghị cúi đầu nói.
“Ừh” Một lần nữa Lãnh Phong quay người lại đối diện với biển rộng.
A Nghị hiểu rằng anh im lặng tức là lệnh cho cậu ra ngoài, cậu quay người và
đi ra ngoài.