Khuôn mặt Lâm Tử Hàn đỏ bừng xấu hổ, mắt kính trên mặt bị Lãnh Phong làm méo,
xấu hổ nghĩ có muốn một cái hầm ngầm để cô chui vào.
Người đàn ông này! Rốt cuộc là có ý gì? Dám lợi dụng chiếm tiện nghi của cô?
Cô càng nghĩ càng giân! Cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô biết,
trong gian phòng tối này, còn có một đám mặc đồ đen. Muốn Đỗ Vân Phi an toàn,
chỉ có thể làm theo người đàn ông trước mặt.
“Tử Hàn, thế nào lại là em? Anh ta…?” Đỗ Vân Phi nhìn hai người, kinh ngạc
không nói được, anh cho tới giờ cũng không biết, cô có thể thân mật như thế
với bạn trai.
Vừa sợ, vừa tức, lại vừa đau lòng, đây là cảm giác của anh lúc này.
“Em…” Không biết! Lâm Tử Hàn khóc lớn dưới đáy lòng.
“Anh ta là ai?” Đỗ Vân Phi chỉ vào Lãnh Phong nói.
“Anh ấy là… Một người bạn của em” Nôn! Ai muốn bạn như vậy!
“Theo anh đi!” Đỗ Vân Phi nhấc cánh tay phải cô lên, mang cô ra ngoài cửa, Lâm
Tử Hàn như một người liệt, tạm thời bất động, bởi vì cánh tay kia của cô cũng
đột nhiên bị người khác túm lấy. Thương cảm thay cho cô, cô nhất thời trở
thành công cụ cướp giật của hai người đàn ông.
“Tử Hàn!” Đỗ Vân Phi lạnh giọng nói ra hai chữ này. Lâm Tử Hàn đột nhiên không
biết nên làm thế nào cho phải, quay đầu nhìn phía Lãnh Phong, mặt của anh ta
so với Đỗ Vân Phi lạnh hơn!
Như thế, cô dùng sức chuyển động cánh tay phải, cố gắng giãy ra khỏi sự kiểm
soát của Đỗ Vân Phi. Đỗ Vân Phi thất vọng, buông tay cô ra, nhìn cô thật lâu,
sau đó xoay người bỏ đi.
Cửa đóng lại một lần nữa, Lâm Tử Hàn vùng tay thoát ra khỏi tầm nắm của Lãnh
Phong, tức giận chà lau môi của mình. Nhớ tới vừa nãy bị người đàn ông trước
mắt hôn lâu như vậy, cô vừa tức vừa bất lực.
Lãnh Phong đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau đi hương vị trên môi của cô, hờ
hững tiến về phía ghế sofa ngồi xuống. Đánh giá người phụ nữ ngây thơ gần như
ngu xuẩn trước mặt, khóe miệng hé ra một tia châm biếm, nhắm mắt tạm thời nghỉ
ngơi.
Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn anh ta một cái, bước nhanh tới hướng cánh cửa, trước
khi những người mặc đồ đen xuất hiện, chạy trốn ra khỏi phòng.
“Người đàn bà kia đâu?” Tiếng Lâm ca thô lỗ hỏi.
“Đi!”
“Mẹ nó!” Lâm ca nguyền rủa một câu, nặng nề ngồi trên ghế sofa.
Lãnh Phong khẽ cười, liếc nhìn Lâm ca: “Anh cho rằng trên người người đàn bà
kia thật sự có kim cương sao? Ánh mắt duyệt qua vô số người của Lâm ca lúc nào
trở thành tầm nhìn không có giới hạn như vậy?”
Lâm ca hạ mắt, nhíu mày trầm ngâm đứng lên.
Vừa mới về đến nhà, nhìn thấy Tô Lâm Lâm đang chơi đùa với Tiểu Thư Tuyết ở
sân, khóe miệng nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhếch lên cười trêu ghẹo: “Oh, con dơi
của chúng ta đã trở về từ nước ngoài?”
“Lâm Tử Hàn! Cậu ngứa da có đúng hay không?” Tô Lâm Lâm đứng lên liếc nhìn cô.
Lâm Tử Hàn cười hắc hắc nói: “Trở về từ lúc nào?”
“Vừa về nhà xong, đến để xem Tiểu Thư Tuyết của chúng ta có cao lớn không” Cô
cọ cọ Tiểu Thư Tuyết cười nói.
“Dì Lâm Lâm mua cho con một quả bóng nhiều màu”. Tiểu Thư Tuyết kéo Lâm Tử Hàn
đến bên bình hoa lớn, chỉ vào lọ thủy tinh đá đầy màu sắc.