Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 28: Đến muộn (2) – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 28: Đến muộn (2)

“Xin lỗi, đi nửa đường xe bị hỏng” Lâm Tử Hàn áy náy cười làm lành nói.

“Đây là lý do sao?” Một tiếng nói giận dữ vang lên, một nhân viên vệ sinh đi
đến phía trước, không thương tiếc mà hét lớn vào lỗ tai cô: “Cô suốt ngày
ngoại trừ gây họa ra thì còn biết làm cái gì?”

“Đau!”

“Biết đau còn không an phận”

“Tôi lần sau không dám nữa…”

“Thôi đi, chị Thanh, xem như là lần đầu tiên của em ấy…” Chị Lệ một bên
khuyên nhủ, rõ ràng chị ấy mới là tổ trưởng, làm thế nào cô ta lại tự tiện
phạt người khác.

“Lập tức chép các quy tắc của công ty đi! Năm trăm lần!” Chị Thanh buông tha
cho lỗ tai của cô, đẩy tay cô ấy giận dữ nói. Mắt nhìn xuyên qua cô, đi tới
bên cạnh cửa, lập tức mỉm cười lấy lòng người đối diện, nịnh nọt nói:

“Đạo diễn Từ, tại sao anh lại xuống bộ phận vệ sinh? Có chuyện gì sao?”

Lâm Tử Hàn quay người lại, nhìn qua ánh mắt trêu tức của Từ Nhạc Phong, có cái
gì đẹp mắt, không phải là chỉ bị cấp trên khiển trách sao! Lâm Tử Hàn tức giận
mà nghĩ.

Ánh mắt Từ Nhạc Phong chuyển sang khuôn mặt của tổ trưởng, khẽ mỉm cười nói:
“Tôi lại đây mượn người tới hỗ trợ chụp ảnh, là cô ấy.” Nói xong hếch cằm về
phía khuôn mặt đau khổ của Lâm Tử Hàn.

“Đi thôi” Chị Lệ gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Tử Hàn nói: “Đừng gây họa
nữa nha!”

“Vâng, chị Lệ” Lâm Tử Hàn vội vàng đi tới bên cạnh Từ Nhạc Phong, người phía
sau cười ôn hòa với cô, quay người rời đi. Cô không dám chậm trễ, theo sát sau
đó đuổi theo.

“Đạo diễn Từ, anh muốn tôi giúp anh cái gì?” Lâm Tử Hàn dè dặt hỏi từ phía
sau.

Từ Nhạc Phong đi chậm lại, quay đầu nhìn cô, mỉm cười ôn hòa nói: “Cô định làm
cái gì?” Thực tế anh không cần giúp đỡ cái gì, chỉ là đi ngang qua bộ phận vệ
sinh, nghe được tiếng kêu rên của cô, không tự chủ được mà đi vào.

“Tôi sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh.” Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói, đoàn người đi qua cô
nhìn và cười trộm.

Từ Nhạc Phong trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Nói nghiêm túc!”

Lâm Tử Hàn bối rối mỉm cười, nói: “Nhưng mà ngoại trừ việc đưa tài liệu đến
khách sạn, đó chính là công việc của tôi”.

“À, tôi hiểu” Từ Nhạc Phong nói, cách phía trước không xa, Duẫn Ngọc Hân ôm
cánh tay Tiêu Ký Phàm đi tới. Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, dự định cứ như vậy đi
qua.

“Nhạc Phong, chào buổi sáng” Duẫn Ngọc Hân tâm trạng tốt nói.

“Ừ” Từ Nhạc Phong gật đầu mỉm cười, quay người qua Tiêu Ký Phàm nói: “Ký Phàm,
để Lâm Tử Hàn làm trợ lý của tôi, anh có ý kiến gì không?”

Những người hiện diện tại chỗ này đều ngạc nhiên nhìn anh, Lâm Tử Hàn cũng
không ngoại lệ, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào anh, anh ta muốn chuyển cô làm
trợ lý? Không phải đâu? Nhưng mà cô cũng không nói cái gì nha.

Tiêu Ký Phàm nhìn thẳng về phía Lâm Tử Hàn, người này vội vã lảng tránh tầm
mắt của anh, tại sao lại nhìn cô như thế, đó cũng không phải yêu cầu của cô.

Tiêu Ký Phàm cười như không cười, nói: “Tôi đương nhiên không có ý kiến”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.