Tiểu Thư Tuyết đã rời khỏi người cô, ông cũng suốt ngày không thấy hình bóng,
trên thế giới này, hai người này có quan hệ huyết thống, lại đều rời xa cô đi.
“Ba dượng, xem ra chị vẫn không thể tha thứ cho ba nha” Lâm Tử Y nghịch ngợm
vọt tới bên cạnh ông làm một mặt quỷ, bỏ lại kéo, đã vào nhà. Chỉ để lại Lâm
Trúc bị huých mặt xám xịt sờ mũi, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bóng dáng hai
người biến mất.
Gió thổi mang hơi ẩm trên biển khuôn mặt quật vào mặt Lâm Tử Hàn, thổi tung
sợi tóc của cô, thổi vào những giọt nước mắt rơi xuống trên mặt cô. Hoa tươi
trong lòng phất phới đón gió.
Cô đã lâu không dám đến nơi đây, mỗi một ký ức ở đây, đều có thể làm cho cô
đau lòng đến cơ hồ hít thở không thông. Sóng biển cuồn cuộn trước sau như một,
yên lặng nhìn chăm chú vào cơn sóng vỗ lên bờ cát, hình ảnh Lãnh Phong thống
khổ hò hét rơi vào biển rộng lặp lại trình diễn trước mắt cô.
Còn có vào giây phút ấy bị cuốn đi, những dòng máu đỏ hòa tan vào nước biển.
Ký ức tê buốt, ngưng kết thành một mảnh đau đớn bài sơn đảo hải, trùng kích,
chà đạp ở chỗ sâu trong đầu cô.
“A!!!” Cuối cùng, cô vẫn còn nhịn không được hò hét ra, hai tay che lỗ tai, nỗ
lực thoát khỏi tiếng hò hét bên tai của người bên cạnh.
Cúc vàng rơi xuống từ trong lòng cô, bay theo gió đến một mảnh xanh thẳm, trôi
bất định.
Hai chân cô, cũng cố gắng không được mà quỳ rạp xuống mặt sàn xi măng, hướng
mặt về phía biển rộng, thất thanh khóc rống hò hét: “Lãnh Phong! Anh mau lăn
ra đây cho em! Lăn ra đây đi mà!”
Một tiếng gọi, đan xen vào với gió thổi trên biển, phiêu tán trên không trung,
mà anh, có thể nghe được tiếng gọi của cô sao? Có thể trở lại bên người cô một
lần nữa sao?
Cô biết không thể! Lãnh Phong đã chết, trên thế giới này, cũng sẽ không có
người là Lãnh Phong! Nhưng, cô vẫn còn cố chấp gọi tên anh.
Gió từ bốn phía càng lớn, tiếng sóng biển cũng càng thêm sục sôi dâng trào,
đan xen với ánh hoàng hôn ẩm ướt. Giữa mơ hồ, còn có một giọng nói trầm thấp
quen thuộc, ôn nhu xẹt qua bên tai cô, theo gió tán đi.
“Lãnh Phong đã chết…” Là ai? Là ai nói với cô? Cô ngừng khóc, cương cứng tại
chỗ, nỗ lực nghe rõ nguồn gốc giọng nói này.
“Lãnh Phong đã chết…” Giọng nói quen thuộc lần thứ hai vang bên tai, ngay
sau đó cô được kéo vào một vòng ôm ấp ấm áp quen thuộc, một cỗ hơi thở thuộc
về Tiêu Ký Phàm cuốn đến từ bốn phương tám hướng. Tất cả, như đang ở trong
mộng…
“Tử Hàn, anh đã trở về…”
Lâm Tử Hàn sửng sốt trong lòng, ra sức quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt đẹp
trai mà áy náy của Tiêu Ký Phàm, lúc này đang si ngốc dừng ở cô.
Đầu óc Lâm Tử Hàn trong nháy mắt trống rỗng, sững sờ trừng mắt nhìn khuôn mặt
đẹp trai xuất hiện ở trước mắt này, yếu ớt giơ tay nhỏ bé lên, vươn tới: “Ký
Phàm, là anh sao?”
Làm sao có thể là anh chứ? Nhưng mà, giấc mơ này rất chân thực, đầu ngón tay
còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên người anh.
Giấc mơ chân thực như thế, nếu như có thể vĩnh viễn không tỉnh lại thì thật
tốt!
Tiêu Ký Phàm đau lòng kéo tay nhỏ bé sưng đỏ của cô vào bàn tay lớn của mình,
đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn, sau đó hôn lên trán cô, cúi người hôn xuống môi
cô, hôn thật sâu.
Anh đang dùng nụ hôn của anh tới nói cho cô, đây không phải là mơ, anh là chân
thật tồn tại, là thật sự trở về.
Càng nhiều nước mắt chảy ra khỏi viền mắt cô, cô vẫn còn không có cách nào tin
tưởng, tuy rằng nụ hôn của anh là chân thực như vậy, hơi thở của anh không có
cải biến chút nào.
Biển rộng, vốn dĩ dễ khiến người ta sản sinh mộng ảo! Tiêu Ký Phàm cười nhẹ
một tiếng, hôn tới nước mắt trên mặt cô, một tay ôm lấy ngang người cô, sải
bước thận trọng bước chân trở về.
Bên trong xe, ánh mắt Lâm Tử Hàn phút chốc cũng không dám rời khỏi trên người
Tiêu Ký Phàm, cô sợ khi nháy mắt, anh sẽ biến mất trước mắt mình lần thứ hai.
Tiêu Ký Phàm đã hiểu tâm tư của cô, ôm cô, hôn trán cô, ôn nhu nói: “Tử Hàn,
đừng hoài nghi, là Lâm Trúc đã cứu anh, anh không chết”
“Ba của em?” Lâm Tử Hàn ngạc nhiên theo dõi anh, lão đầu đáng chết kia cứu
anh? Làm sao có thể? Ông ta không phải ước gì anh chết sớm một chút rơi sao?
“Đúng vậy”
“Vì sao?”
“A Nghị xin ông ta giúp đỡ, không nghĩ tới ông ta rất sảng khoái đáp ứng” Tiêu
Ký Phàm trầm ngâm nói, nếu như không phải Lâm Trúc, anh đã sớm mất mạng, có
thể sống sót khi bị bắn bốn viên đạn là một kỳ tích, có lẽ là trời xanh cảm
động trước ý nghĩ không muốn rời khỏi nhân thế của anh.
“Nhưng mà em rõ ràng thấy anh trúng đạn, bị nước biển cuốn vào đáy biển” Lâm
Tử Hàn nhớ lại lúc trước tận mắt thấy một màn kia, là người đều không có khả
năng sống được!
“Anh cũng không biết Lâm Trúc làm thế nào cứu anh lên” Tiêu Ký Phàm thâm tình
nhìn chăm chú vào cô, ôn nhu nói: “Tử Hàn, đừng nghĩ nữa, đều trôi qua rồi”
“Dạ” Lâm Tử Hàn vô ý thức đáp lời, đầu lại vẫn không chuyển như cũ, thậm chí
dùng móng tay len lén nhéo mình một cái, chỉ tới cảm giác được đau đớn, mới
miễn cưỡng tin tưởng đây tất cả đều là chân thật.