Giữa một mảnh mây mù đen kịt, vẫn thấy không rõ dung mạo, dã thú giống hổ lại
giống sư tử như ẩn như hiện. Lâm Tử Hàn đứng ở một đầu vách núi, kinh sợ lui
về phía sau lui về phía sau…
Hai mắt phát ra ánh sáng xanh của sư tử đột nhiên nhắm ngay phương hướng cô
đứng, gào thét một tiếng, há miệng đầy máu hung mãnh nhào về phía cô.
Lâm Tử Hàn thét chói tai xoay người muốn chạy trốn, đột nhiên kinh sợ cảm giác
dưới chân giẫm lên chính là vách núi dốc ngược, dưới vách núi, sóng biển cuồn
cuộn. Nước mắt cô chảy tuôn trào, cô nên lựa chọn nhảy xuống sao? Hay là chôn
thân trong bụng thú dữ?
Tiếng sóng biển giận dữ dưới vách núi, dường như thành tiếng hô hoán của Lãnh
Phong, một tiếng lại một tiếng… Hai mắt nhắm chặt, cô, lựa chọn nhảy xuống.
Cô đã không có sợ hãi, đã không có sợ hãi, bởi vì cô biết mình lập tức có thể
nhìn thấy Lãnh Phong…
Là ai đang gọi khi cô mê man? Trên bờ, ngoại trừ dã thú bên đầu kia vẫn dữ tợn
như cũ ra, cái gì cũng không có, là ai…
“Tử Hàn…” Tiếng gọi càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp. Khi cô quay đầu
lại nhìn xung quanh, dã thú mắt xanh đột nhiên mở miệng đầy máu, đầu lưỡi
trắng hểu bay lượn giữa không trung, lập tức vững vàng quấn lên hông cô.
“Buông ra” Một tiếng thét chói tai tuyệt vọng chọc thủng phòng ngủ, đâm vào
trong lòng Đỗ Vân Phi. Lâm Tử Hàn phút chốc mở mắt, hai tròng mắt đen láy lộ
vẻ kinh khủng.
“Tử Hàn, em cuối cùng cũng tỉnh!” Đỗ Vân Phi đau lòng tiếp tục dùng khăn tay
lau mồ hôi cùng nước mắt trên mặt cô, vừa rồi cô chỉ là khóc, lại gọi thế nào
cũng không tỉnh, sắp khiến hắn sợ hãi.
Lâm Tử Hàn sững sờ trừng mắt nhìn hắn, vừa nãy, chỉ là mơ sao? Không có dã
thú, không có cảnh sát, Lãnh Phong không trúng đạn… Tất cả cũng chỉ là mơ?
“Lãnh Phong ở đâu?” Xuyên thấu qua sương mù, Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chăm chú
vào Đỗ Vân Phi, vô ý thức hỏi ra những lời này. Vì sao cô lại có giấc mơ như
vậy? Vì sao cô lại nằm ở chỗ này?
Đôi mắt ôn nhu của Đỗ Vân Phi nghiêm lại, nhìn chằm chằm cô lạnh lùng mở
miệng: “Hắn đã chết” Trong lòng của cô, chỉ có Lãnh Phong, điểm này khiến hắn
rất oán giận! Tuy rằng Lãnh Phong đã chết, nhưng trong lòng của hắn vẫn còn
chưa hết giận!
“Không có khả năng!” Lâm Tử Hàn ngồi dậy từ trên giường, quay về phía hắn tức
giận quát: “Lãnh Phong không có khả năng chết, không có khả năng!” Trái tim,
trong nháy mắt rơi vào hầm băng, Lãnh Phong là một người thần kỳ như vậy, làm
sao có thể chết? Anh hai mươi năm đều nghiêm cẩn không phạm qua một sai lầm!
Nhưng mà, từng viên đạn bắn vào trên người anh cũng chân thực như vậy, trước
khi anh rơi vào biển rộng, thống khổ trên mặt cũng chân thực như vậy, cô muốn
lừa mình dối người đều làm không được!
Đỗ Vân Phi nắm ngay lấy hai vai cô, chăm chú nhìn cô, nghiến răng nói: “Hắn đã
chết, sau khi trúng bốn phát súng chìm vào đáy biển, em cảm thấy hắn còn sống
được không?”
“Bốp” một tiếng, đó là cái tát Lâm Tử Hàn hung hăng ném lên mặt Đỗ Vân Phi,
nương theo tiếng giòn vang này, còn có tiếng rống giận tuyệt vọng của cô: “Đỗ
Vân Phi! Anh rất tàn nhẫn! Là anh bắn chết anh ấy!”
“Đúng vậy, chính là anh!” Đỗ Vân Phi nhận cái tát của cô, ngay cả hừ cũng
không hừ một tiếng, trên mặt là sự ngoan độc. Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gầm
nhẹ: “Về công về tư, anh không nên bắn bốn phát súng này sao? Hắn kiên định
cướp em từ bên cạnh anh, hắn thiếu chút nữa khiến anh thành tàn phế…”
“Đó là anh nổ súng trước!” Lâm Tử Hàn gào thét, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã bị
nước mắt biến thành sưng đỏ, tất cả việc này, làm cho cô đau đớn hít thở không
thông.
“Anh nổ súng, chỉ là đang thực hiện công vụ của anh mà thôi, truy nã Lãnh
Phong là trách nhiệm của anh, lẽ nào em không biết sao?” Khi Đỗ Vân Phi nói ra
những lời này, lại không có nửa điểm chột dạ.
Lâm Tử Hàn giương miệng, hô hấp dồn dập nằm úp sấp trên giường, ngón tay gắt
gao nắm lấy chăn đơn trắng bệch, trái tim cô, tựa hồ sẽ đình chỉ đập vào giờ
khắc này.
Cô không muốn tranh luận vấn đề này với hắn, Lãnh Phong đã chết là chuyện thực
không chối cãi, mặc kệ có đúng hắn trái với quy định một mình nổ súng hay
không, tranh luận tiếp nữa, lại có nghĩa gì chứ?
Đỗ Vân Phi thấy cô hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, vội đưa tay
ôm lấy cô thân thiết hỏi: “Tử Hàn, em sao rồi?”
“Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!” Lâm Tử Hàn ra sức giãy dụa, kêu la, cái ôm của
Đỗ Vân Phi lại giống như vòng thép vững vàng khống chế thân thể cô. Cố sức
vùng vẫy, kéo thân thể gầy yếu của cô vào trong lòng, gắt gao ôm.
Hôn sợi tóc cô, nói nhỏ bên tai cô: “Tử Hàn, thứ gì hắn có thể cho em, anh
cũng có thể cho em, hắn đã chết, không bao giờ có thể gây trở ngại cho chúng
ta nữa…”
Miệng phun ra từ “Chết”, như kiếm sắc đâm vào trái tim cô, khóc rống giãy dụa
tại trong ngực của hắn: “Đỗ Vân Phi! Tôi hận anh! Vì sao anh không thuận tiện
bắn một phát súng lên người tôi! Vì sao muốn cho tôi sống, tôi không cần sống,
không muốn sống, anh biết không?”
Đỗ Vân Phi cố sức đè lại thân thể náo động của cô, cay đắng mở miệng: “Anh làm
như vậy lại là vì sao chứ? Anh cố sống cố chết, không phải là bởi vì yêu em,
muốn có được em sao?”
Lâm Tử Hàn dừng lại toàn bộ giãy dụa, lạnh lùng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đời
này, anh đừng mơ tưởng có được tôi! Tình nguyện chết, tôi cũng không muốn sống
cùng với loại người có lòng tàn ác như anh!”
“Tử Hàn, em bình tĩnh một chút, không nên nói từ “Chết” nữa. Em chết, Tiểu Thư
Tuyết làm sao bây giờ? Em yên tâm, anh sẽ tìm Tiểu Thư Tuyết trở về, anh nuôi
nấng nó lớn lên như con gái ruột của mình”