Từ trong bệnh viện phụ sản đi ra, Lâm Tử Hàn đi không mục đích trên đường cái
phồn hoa, sắp đến lễ Giáng Sinh, trên đường đều tùy ý bày đặt cây thông Noel
to to nhỏ nhỏ, máy truyền thanh phát ra ca khúc về Noel.
Lâm Tử Hàn luôn luôn không thích qua loại ngày lễ của người nước ngoài này,
cho nên, không có một chút hứng thú với bầu không khí ngày lễ đầy đường.
Nhưng thật ra trên đường cái thỉnh thoảng lại có một đôi tình nhân ngọt ngào
đi qua bên người, người một nhà hạnh phúc vui sướng, kích thích thị giác cô.
Cô nhớ Tiêu Ký Phàm, nhớ Thư Tuyết…
Hết lần này tới lần khác tiểu tử trong bụng một điểm cũng không ngoan, những
vị chua xót trong bụng thỉnh thoảng lại bốc lên, khó chịu khiến cô chạy đến
bên thùng rác nôn khan.
Ngay tại thời gian cô khó chịu nhất, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên,
Lâm Tử Hàn sửng sốt, lấy tốc độ nhanh nhất kéo túi tìm kiếm điện thoại di
động.
Mười ngày gần đây, điều duy nhất cô cảm thấy hứng thú đó là nhìn chăm chú vào
điện thoại di động, khát vọng có thể nghe được giọng của Tiêu Ký Phàm bên
trong điện thoại. Tuy rằng mỗi lần đều thất vọng, nhưngcô vẫn không thể không
chờ đợi.
Lần này, sự chờ đợi của cô vẫn là thất vọng sao? Không dám ôm bất cứ hy vọng
nào, cô ấn nút nghe điện thoại, đặt điện thoại ở bên tai.
“Tử Hàn…” Tiếng gọi trầm thấp, cư nhiên chính là Tiêu Ký Phàm đã biến mất
chừng mười ngày!? Cư nhiên sẽ là anh?
Không kịp vui mừng, nước mắt của cô liền chảy xuống, thất thanh khóc rống gọi:
“Ký Phàm, Ký Phàm, thật là anh sao…” Cô thật là không thể tin được!
Tiêu Ký Phàm! Anh cuối cùng cũng xuất hiện! Cuối cùng cũng xuất hiện!
“Là anh” Tiêu Ký Phàm nghe tiếng khóc của cô, trong giọng nói lộ vẻ đau lòng,
nhưng mà hiện tại không có thời gian để anh sầu não, nghiêm mặt nói: “Tử Hàn,
em đừng khóc, hãy nghe anh nói”
“Em… Em không khóc” Lâm Tử Hàn vội lau đi nước mắt trên mặt, lấy tay che kín
miệng, cố nén không để cho mình khóc thành tiếng. Trong đầu mơ hồ có chút bất
an, Tiêu Ký Phàm khẩn cấp như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chỉ tới khi cô ngừng khóc, Tiêu Ký Phàm mới hổ thẹn nói: “Tử Hàn, xin lỗi, gần
đây bận quá. Trở về từ nước ngoài, lập tức lại phải đi Nhật bản, anh muốn gặp
em, nhìn xem em có khỏe hay không”
“Ký Phàm, em khỏe, anh không cần nói xin lỗi với em, anh chỉ cần nói cho em
anh có khỏe hay không, có gặp chuyện không may hay không là tốt rồi” Lâm Tử
Hàn nức nở, cấp thiết mở miệng nói: “Ký Phàm, đi tự thú thôi, bọn họ sẽ không
bỏ qua cho anh”
“Yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện” Tiêu Ký Phàm tự tin nói ra, lập tức nói:
“Anh bây giờ ở bến tàu Tân Loan, nói cho anh biết em bây giờ ở nơi nào, anh
lập tức bảo người tới đón em”
“Ký Phàm, không cần, em tự mình đi, em lập tức đi tới…” Lâm Tử Hàn buồn vui
đan xen nói, bắt đầu nhìn xung quanh. Tìm được một xe taxi đang đỗ bên cạnh,
chạy tới, bước vào trong xe.
“Phiền anh đi đến bến tàu Tân Loan” Lâm Tử Hàn vừa thắt dây an toàn vừa lo
lắng nói.
Tài xế liếc mắt quan sát cô, ha ha cười nói: “Cô à, nhìn bộ dạng cô hình như
rất vội, nhưng đoạn đường đi đến bến tàu Tân Loan đang kẹt xe”
“Vậy đi đường vòng đi” Lâm Tử Hàn thất thanh cầu xin nói: “Van xin anh nhanh
lên một chút, tôi trả gấp đôi cho anh”
“Thực sự?” Tài xế vui mừng, sau khi nhìn thấy Lâm Tử Hàn gật đầu, nhấn ga đi
tốc độ nhanh hơn. Xe dưới sự mê hoặc của giá gấp đôi, nhanh chóng lách vào
giữa đường phố.
Tiện tay ném điện thoại từ bên tai vào trong nước biển cuộn sóng, hai mắt Lãnh
Phong híp lại, ngắm nhìn biển rộng xa xa. Vốn dĩ thuyền đã xuất phát, nhưng
anh chính là không bỏ được cô, tâm tư muốn gặp cô cường liệt như vậy, khiến
anh căn bản không có biện pháp tiếp tục đi trước.
Lãnh Phong hẹn người phụ trách bến tàu mười một giờ xuất phát, tàu anh đi chín
giờ hơn đã xuất bến, vừa đi không được bao xa lại ra lệnh trở lại bến tàu một
lần nữa.
Mạo hiểm lớn như vậy, lại chỉ vì có thể thấy cô, loại hành vi điên cuồng này
có chút quá mức, nhưng anh lại cam nguyện điên cuồng như thế. Sau khi gặp gỡ
cô, chuyện điên cuồng anh làm còn thiếu sao?
Cay đắng hít vào một hơi, ánh nắng ấm áp dào dạt nhu hòa chiếu vào boong tàu,
chiếu vào thân thể anh, như những ánh sáng lấp lánh chiếu vào người.
Hơi xoay người, nhìn chăm chú vào hình bóng ngày nhớ đêm mong chậm rãi tới gần
mình kia, khóe môi khêu gợi khẽ nhếch, lộ ra một độ cong hoàn mỹ.
Xuống xe, xa xa liền thấy thân ảnh đẹp trai của Lãnh Phong đứng ở boong tàu,
Lâm Tử Hàn hưng phấn mà cười tươi. Chân như có gió thổi, bước nhanh đi đến chỗ
anh đứng.
Thật là Ký Phàm, cuối cùng lại gặp được anh! Lâm Tử Hàn kích động đến trái tim
cũng đã sắp nhảy ra ngoài, cho tới bây giờ sẽ không có kích động như vậy.
Cô thậm chí nghĩ đến thời gian nhìn thấy anh là nên giả vờ giận không để ý tới
anh, hay là hài lòng ôm anh, hôn anh, bởi vì cô hoài niệm vòng ôm ấp của anh
như vậy.
Cô nhìn thấy miệng Lãnh Phong hé ra hợp lại, nhưng, lời trong miệng anh lại bị
một trận tiếng còi cảnh sát cấp thiết bao phủ, thế cho nên một chữ cô đều
không có nghe được.
Lãnh Phong kinh hãi, không chỉ có Lãnh Phong kinh hãi, Lâm Tử Hàn cũng đồng
dạng cả kinh, đầu óc trống rỗng, vội quay người lại, trừng mắt nhìn những xe
cảnh sát lóe sáng đèn lần lượt dừng lại. Trừng mắt nhìn chế phục cảnh sát
phong dũng bước ra, còn có đám họng súng nhắm ngay vào Lãnh Phong!