“Nghe nói bắt được ba tên, còn chưa kịp thẩm vấn thì tự sát” Đỗ Vân Phi đau
lòng nói.
Lâm Tử Hàn hít sâu một hơi. Thân thể bởi vì lời nói của hắn không tự giác run
lên một chút. Sắc mặt cũng có chút trắng xanh. Trời ạ! Quá dọa người.
Đỗ Vân Phi cũng không phát hiện dị dạng của cô, tiếp tục dùng khẩu khí tàn bạo
nói: “Lâm Trúc và Lãnh Phong quả thực chính là cuồng ma giết người, thủ hạ của
bọn họ nhất định sớm đã thành bị luyện thành tử sĩ, hơi có chút khinh suất là
tự sát”
Đều là một mạng người. Trước đây thủ hạ của Lâm Trúc cũng bị bắt. Cũng là tự
sát trong quá trình thẩm vấn. Nếu như không phải có đồ vật gì khống chế được
bọn họ, làm sao có thể tùy ý chấm dứt sinh mệnh của mình như thế?
“Đừng nói nữa…” Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ mở miệng nói, thật đáng sợ, quá tàn
nhẫn! Cô không muốn nghe nữa.
“Được. Anh không nói” Đỗ Vân Phi thấy cô bị dọa, vội dừng lại.
Từ khi Tử Hàn trở về từ phòng bệnh của Đỗ Vân Phi, thở sâu ngồi trên giường
bệnh, trong lòng là một mảnh hỗn loạn. Cô cũng ở chỗ này ở vài ngày, Tiêu Ký
Phàm lại có thể không đến gặp cô, lẽ nào một chút anh cũng không lo lắng cho
cô sao?
Còn có lão đầu luôn miệng nói hy vọng mình được sống tốt, cướp kim cương xong
thì chạy mất dạng, lẽ nào sợ cô đòi lại kim cương từ ông ta phải không?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Tử Hàn cả kinh,
cuống quít xốc chăn lên chui vào trong, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tạ Vân Triết nhìn liếc mắt Lâm Tử Hàn ngủ say. Nhẹ nhàng hôn một cái lên trán
cô. Bắt đầu thu dọn quần áo đồ đạc cho cô.
Lâm Tử Hàn lén mở một con mắt, khi nhìn thấy anh đang làm cái gì, dậy trên
giường, vội la lên: “Vân Triết, anh đang làm gì đó?”
Tạ Vân Triết vừa đi vào thì biết cô đang giả bộ ngủ, khẽ mỉm cười nói: “Em đã
đã không có gì đáng ngại, chúng ta trở về nhà đi thôi”
“Ai nói em không có gì đáng ngại, cả người em đều khó chịu, em không cần xuất
viện” Lâm Tử Hàn cuống quít nói, hai người không lương tâm kia không hiện ra,
cô kiên quyết không xuất viện!
“Em khó chịu chỗ nào?” Tạ Vân Triết biết rõ cô đang giả bộ ngủ, vẫn còn rất
phối hợp ôm lấy cô, dùng giọng điệu thân thiết hỏi.
“Em… Em không biết. Dù sao chính khó chịu. Nhất định không cần xuất viện”
Tạ Vân Triết quan sát cô, nghi hoặc hỏi thăm: “Trong nhà không thể thoải mái
hơn so với ở đây sao? Hơn nữa trong nhà cũng có bác sĩ nha” Ba ngày trước bác
sĩ thì đã nói với anh, Lâm Tử Hàn chỉ là bị kinh hãi, không vấn đề gì. Cô đã
khỏe, nhưng vẫn sợ nằm trong viện ba ngày, cho tới hôm nay còn không muốn xuất
viện.
“Không cần anh quan tâm!” Lâm Tử Hàn nằm xuống giường. Kéo chăn chùm lên đầu.
Che kín cả người. Trong lòng điên cuồng hô: Tạ Vân Triết, anh cứ hận em đi,
chán ghét em đi! Phụ nữ cố tình gây sự như thế muốn tới cũng vô dụng!
Tạ Vân Triết nhìn chằm chằm cô thở dài: “Được rồi, không xuất viện, đừng buồn
bực phá hư mình nữa” Vừa khuyên, vừa lấy tay kéo chăn trên người cô.
Lâm Tử Hàn “Phù” một tiếng thả chăn ra, trừng mắt Tạ Vân Triết trước mắt một
chút nóng nảy cũng không có, chịu hết nổi lớn tiếng nói: “Tạ Vân Triết, anh có
thể đừng đối xử với em tốt như vậy hay không!”
Lẽ nào anh sẽ không thể giống như người đàn ông khác, mắng cô một trận, đánh
cô một hồi sao? Như vậy trong lòng cô mới tốt hơn chút nha.
“Anh cũng muốn, nhưng làm không được” Tạ Vân Triết cười khổ, anh biết rõ cô cố
ý, lại ngay cả một câu trách cứ đều không đành lòng nói với cô.
Anh biết trong lòng Lâm Tử Hàn hận anh, muốn xóa bỏ hận thù của cô, chỉ có thể
dùng chân tình của mình đổi lấy.
“Đang đợi Ký Phàm tới thăm em, đúng không?” Tạ Vân Triết nhìn cô, con ngươi
đen xẹt qua một tia thương cảm, mục đích cô không muốn xuất viện, không phải
là vì vậy sao? Anh sao lại nhìn không thấu lòng cô chứ?
Lâm Tử Hàn sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn anh, lập tức luống cuống cúi đầu.
Lại có thể bị anh xem thấu, trời ạ! Vậy phải làm sao bây giờ?
Tạ Vân Triết thấy cô không chịu nổi, miễn cưỡng vui cười sờ lên sợi tóc cô,
cười nói: “Được rồi, anh chỉ nói lung tung, anh dẫn em đi ăn Pizza, mau chuẩn
bị thôi” Khi nói thì bắt đầu mở túi trên bàn ra.
“Vân Triết! Lòng anh rõ ràng không vui, vì sao phải giả ra bộ dáng không
chuyện gì?!” Lâm Tử Hàn chịu hết nổi kêu lên: “Anh biết rõ em đang đợi Ký
Phàm, vì sao còn để em tùy hứng tiếp chứ?!”
Tạ Vân Triết ngừng động tác trong tay. Bất đắc dĩ nhìn cô: “Em đó, hy vọng anh
làm như thế nào?”
“Anh còn dễ dàng tha thứ tiếp nữa, thì không phải là anh, anh không phải người
không có cá tính như vậy!”Lâm Tử Hàn kêu lên, một người đàn ông hô mưa gọi gió
ở thương trường, sau lưng sao lại biến thành không có cá tính như thế, không
còn cách nào khác!
“Em chính là đang đợi Ký Phàm đến thăm em, em không tin anh ấy lại nhẫn tâm
như vậy, em nghĩ anh ấy…” Sau khi thét lên, cô bắt đầu nghẹn ngào. Cô hại
anh mất đi kim cương, cô nhớ khi thấy kim cương, trong mắt Tiêu Ký Phàm tràn
đầy phẫn nộ, cô biết, hiểu lầm của anh với cô lại tăng thêm một tầng.
“Anh biết, em mỗi ngày đều nhớ cậu ấy” Tạ Vân Triết nhìn cô chăm chú, buồn bã
nói, nhưng biết thì thế nào, anh vẫn còn cất dấu ý thẹn của mình, tiếp tục giữ
cô ở bên người.