“Phong ca, nổ súng!” A Nghị giục Lãnh Phong, Lãnh Phong! Anh lại đang do dự!
Lần này để cho Lâm Trúc chạy, lần sau có lẽ bị súng chỉa vào đầu là anh – Lãnh
Phong!
“Đừng!” Lâm Tử Hàn lo lắng kêu lên, hai mắt tức giận trừng mắt nhìn Lãnh
Phong, giận dữ nói: “Lãnh Phong! Em chỉ biết anh đồng ý với em buông tha kim
cương là gạt người! Anh là một tên lừa gạt!”
“Tử Hàn…” Lãnh Phong đau lòng gọi, anh muốn nói cho cô, anh cũng không phải
bởi vì kim cương mà đến. Nhưng, rõ ràng anh chính là dùng súng chỉ vào đầu Lâm
Trúc, vừa nãy thiếu chút nữa sẽ giết ông ta. Anh nói không phải vì kim cương
mà đến, Lâm Tử Hàn làm sao có thể tin tưởng?
Đúng vậy, Lâm Tử Hàn vốn không tin lời của anh, cô không muốn nghe anh giải
thích, cắt ngang lời anh, lạnh lùng nói: “Không phải kim cương sao? Anh thả
ông ấy ra, em cho anh kim cương”
Cô gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Phong, giữa hai tròng mắt lộ vẻ thương cảm tan
vỡ, chậm rãi giơ tay phải lên, giữa ngón cái và ngón trỏ của cô. “Ngôi sao
thiên thần” tỏa ra tia sáng lấp lánh lóa mắt.
Tiếng hít thở sâu trong lúc nhất thời vang vọng toàn bộ kho hàng, hơn mười ánh
mắt, đều bị khiếp sợ đến sắp rơi ra ngoài. “Ngôi sao thiên thần” biến mất vô
số năm tháng lại lộ diện lần thứ hai!
Hai nhân vật chính Lãnh Phong và Lâm Trúc tranh cướp kim cương đến đầu rơi máu
chảy, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, tìm hơn hai mươi năm mà
kim cương lại có thể thần kỳ xuất hiện trong tay cô?
Đại bộ phận người sau khi kinh ngạc, cảm giác đầu tiên đều cho rằng kim cương
là giả, chỉ có Lãnh Phong và Lâm Trúc liếc mắt thì nhìn ra tính chân thực của
kim cương.
Tay Lãnh Phong buông xuống, toàn bộ đoàn người chĩa súng về phía Lâm Trúc cũng
hạ xuống theo, Lâm Trúc vội trách mắng: “Tử Hàn, không thể giao cho hắn”
“Kim cương là của tôi!” Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn ông ta giận dữ hét to lên:
“Bây giờ tôi dùng nó đổi lại mạng của ông, từ nay về sau, kim cương với ông
không có liên quan gì, tôi muốn ông rời khỏi cuộc đấu tranh này!” Chỉ có như
vậy, ông ta mới có những ngày an bình, Lãnh Phong mới có những ngày an bình!
“Hồ đồ!” Lâm Trúc nhìn chằm chằm cô: “Kim cương là đồ của Lâm gia chúng ta,
tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác”
“Không đồng ý cũng được, tôi lập tức nuốt nó, tôi để cho các người tranh đoạt
“Ngôi sao thiên thần” trong thi thể tôi!” Nếu như bọn họ muốn tiếp tục tàn sát
lẫn nhau như thế, cô tình nguyện chết, cô không có sức lực và phương pháp hủy
diệt “Ngôi sao thiên thần” này, như vậy thì cô mang theo nó cùng chết là được
rồi!
“Con!” Lâm Trúc chán nản, trừng mắt liếc vẻ mặt tâm tình phức tạp của Lãnh
Phong, ông ta biết dù cho Lâm Tử Hàn giao kim cương cho mình, cũng không có
khả năng mang được ra ngoài. Lãnh Phong không có khả năng để ông mang kim
cương đi, điểm này, Lâm Tử Hàn rành mạch từng câu, bây giờ là Lãnh Phong chiếm
ưu thế, chỉ có anh mới có thể mang kim cương đi!
Cô muốn, là sau khi ra khỏi nơi này, từ nay về sau thiên hạ thái bình, cũng
không có tranh đấu gì về kim cương nữa!
Tiếng còi thúc giục của cảnh sát càng ngày càng to lên, càng ngày càng gần,
bay vào màng tai mỗi người. Lại không ai hoạt động thân thể một chút, không ai
kinh hoảng, ánh mắt nhất trí nhìn chằm chằm viên kim cương tỏa ra ánh sáng
chói mắt giữa ngón tay Lâm Tử Hàn kia.
Lâm Tử Hàn nâng bước, chậm rãi đi về phía Lãnh Phong, hai tròng mắt tuyệt vọng
của cô sớm bị nước mắt thấm đẫm, thậm chí thấy không rõ sự bất đắc dĩ, đau
lòng trên mặt Lãnh Phong.
Còn có tức giận, kim cương quả nhiên là trong tay cô, thì ra cô vẫn đều lừa
dối anh, không chỉ là vấn đề thân thế, còn có viên kim cương trong tay cô. Bao
nhiêu lần đau khổ cầu xin mình buông tha cho kim cương, thì ra là có mục đích.
Cô mắng anh là lừa đảo, cô không phải người lừa đảo sao?
Lâm Tử Hàn giơ kim cương lên trước mặt anh, cùng đợi anh tiếp nhận. Lãnh Phong
chỉ chần chờ hai giây, giơ tay lên, ngay khi đầu ngón tay của anh đụng tới kim
cương thì thân thể Lâm Tử Hàn bị một bàn tay lớn kéo, trong nháy mắt ngã vào
vòng ôm ấp của Lãnh Phong, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngay sau
đó “Pằng” một tiếng vang thật lớn, là tiếng đạn bắn vào tấm sắt.
Tại cùng một thời gian, Lâm Trúc nhanh tay lẹ mắt nhặt kim cương rơi từ trong
tay Lâm Tử Hàn lên, hô to một tiếng: “Mau bỏ đi!” Mọi người đã tán đi qua
phương hướng bí mật.
“Đi mau” Lãnh Phong ôm Lâm Tử Hàn bị sợ ngây người, nói bên tai cô, kéo cô đi
vào con đường bí mật phía sau mọi người.
Lâm Tử Hàn còn không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trước mắt
một mảnh hỗn loạn, vô số bóng đen hiện lên trước mặt cô, sau đó lùi về cùng
một chút. Mà Lãnh Phong gắt gao ôm cô đi cuối cùng.
Bên ngoài cầu thang, súng trong tay Đỗ Vân Phi nhắm ngay về phía Lãnh Phong,
Lãnh Phong xoay người lần nữa, tránh thoát phát súng trí mạng này một lần nữa.
“Không cho phép nổ súng!” Giọng người nào đó dưới lầu xuyên thấu qua máy bộ
đàm, vang trong không khí, Đỗ Vân Phi lại không để ý đến, điên cuồng bắn phá.
“Đỗ Vân Phi! Anh dừng tay cho tôi!” Lâm Tử Hàn rống giận, vẫn không thấy hiệu
quả, Lâm Trúc quay đầu lại nhìn liếc mắt xung quanh Lãnh Phong và Lâm Tử Hàn
đang tránh né đạn.
Giương súng cầm trong tay lên, ném về phía Lãnh Phong. Lãnh Phong một mặt ôm
Lâm Tử Hàn tránh né đạn của Đỗ Vân Phi, một mặt tiếp được súng lục Lâm Trúc
ném tới, bắn trả lại Đỗ Vân Phi.
“Đừng nổ súng!” Lâm Tử Hàn vội la lên, lời của vô, bị tiếng Đỗ Vân Phi kêu
thảm thiết bao phủ. Máu loãng từ dưới chân Đỗ Vân Phi phun ra, Lâm Tử Hàn ngây
người!
Tiếng súng trong nháy mắt đình chỉ, Đỗ Vân Phi lui về phía sau một bước, một
cước giẫm vào khoảng không. Thân thể liền trực tiếp ngã xuống dưới, dưới tình
thế cấp bách hắn trở tay nắm tay vịn cầu thang.
“Vân Phi!” Lâm Tử Hàn luống cuống, giãy dụa trong lòng Lãnh Phong, Đỗ Vân Phi
trúng đạn rồi, nếu như hắn lại ngã từ nơi này xuống, hắn nhất định sẽ không
toàn mạng.