Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 229: Uy hiếp – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 229: Uy hiếp

Từ khi Lâm Tử Hàn trở lại Tạ gia tới nay, Tạ Vân Triết vẫn là lần đầu thấy cô
có tâm tình vui vẻ như thế, trái tim anh trái lại lại thấy mất mát.

Cô có phải là nhìn thấy Tiêu Ký Phàm hay không? Nếu như không phải, cô sao lại
vui vẻ như vậy? Bản thân vắt hết óc, nghĩ tất cả biện pháp chưa từng khiến cô
cười một cái, ngày hôm nay, cô lại cười tươi.

“Tâm tình của em hình như rất tốt?” Tạ Vân Triết cười khổ nhìn cô nói, Lâm Tử
Hàn sững sờ, cuống quít khôi phục biểu tình bình thản, một cảm giác hổ thẹn
bỗng nhiên nảy sinh.

Áy náy rũ mắt xuống, nói: “Ngày hôm nay em gặp Tiểu Thư Tuyết, cho nên em rất
vui vẻ” Nhớ tới việc ôm hôn, dây dưa Tiêu Ký Phàm, mặt cô bắt đầu nóng lên.

Trong lúc vô tình, cô lại làm chuyện có lỗi với Tạ Vân Triết, mặc dù trước đó
từng có rất nhiều lần thân cận da thịt với Tiêu Ký Phàm. Nhưng mà, dù sao cô
bây giờ còn là thân phận Tạ thiếu phu nhân!

“Nếu như em nhớ con bé, có thể đón con bé lại đây ở vài ngày, Ký Phàm hẳn là
sẽ đồng ý thôi!” Tạ Vân Triết ân cần mở miệng nói, như vậy, cô cũng không cần
đi gặp riêng, anh cũng không cần cả ngày đều ở lo lắng hãi hùng.

Cả ngày nay, anh đều không có tâm tình làm việc, nghĩ rằng cô có gặp mặt Tiêu
Ký Phàm hay không, gặp sẽ như thế nào, cô có thể lại chạy hay không!

Anh cảm thấy mình cũng sắp điên rồi, lần đầu tiên trái tim treo lơ lửng như
thế, đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức nhìn thấy cô, đưa cô về nhà!

“Cám ơn, vẫn không cần phiền phức như thế”Lâm Tử Hàn cảm kích nói, thực sự
không sẵn sàng ở cùng một chỗ với anh nữa, cô cúi đầu, nói: “Vân Triết, em lên
trước đi ngủ”

“Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút” Tạ Vân Triết tuy rằng không muốn, tuy rằng
rất muốn tiếp tục ở một chỗ với cô. Nhưng mà, cô cũng đã mở miệng nói muốn
ngủ, anh cũng không thể giữ cô lại được!

“Anh cũng đi ngủ sớm một chút thôi” Lâm Tử Hàn nói xong câu đó, xoay người
chạy lên lầu. Khóa cửa phòng ngủ, liền nhấc chân phóng tới toilet, vốc nước
hắt lên mặt đầy lửa nóng, nỗ lực tát vào dập tắt lửa khó chịu kia.

Cô lại có thể làm ra loại chuyện này sau lưng Tạ Vân Triết, thực sự là không
thể tha thứ, quá vô sỉ! Tuy rằng cô yêu Tiêu Ký Phàm như vậy, say đắm từng
chút yêu thương của anh như vậy, nhưng cô hiện tại thân phận là Tạ thiếu phu
nhân nha!

Ảo não vỗ vỗ đầu, cô còn chưa kịp xấu hổ xong, ngoài miệng đột nhiên bị vật gì
đó che lấy, một cánh tay cứng như thép kéo cô vào một vòng ôm rộng lớn.

Lâm Tử Hàn kinh hoảng nhìn thân ảnh màu đen chiếu vào trong gương kia, một
người đàn ông mặc đồ đen bao trùm hết toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt đen.

Lâm Tử Hàn theo bản năng lắc lắc đầu giãy dụa, nhưng xác thực chỉ là vô ích,
gã đàn ông mặc đồ đen cực lực hạ giọng nói: “Lâm tiểu thư, xin đừng lộn xộn,
bằng không tôi…”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa cắt ngang lời nói của gã đàn ông, hắn kéo
Lâm Tử Hàn đi ra phòng tắm, đưa tay, cảnh giác chỉa họng súng nhắm ngay cửa.

“Tử Hàn, em đã ngủ chưa?” Là tiếng của Tạ Vân Triết.

Lâm Tử Hàn luống cuống, trừng mắt kinh sợ ra sức lắc đầu, cầu xin gã đàn ông
không nên thương tổn Tạ Vân Triết. Gã đàn ông vốn không phải người Tạ gia, nói
uy hiếp bên tai Lâm Tử Hàn: “Mau đuổi hắn đi, bằng không tôi bắn chết hắn”

Khi nói chuyện xong thì buông tay che miệng cô ra, miệng Lâm Tử Hàn vừa được
tự do, liền hít thở từng hơi từng hơi một, quay mặt lại phẫn hận trừng mắt
nhìn gã đàn ông dùng súng.

“Tử Hàn…” Ngoài cửa Tạ Vân Triết gọi một tiếng lần thứ hai.

Gã đàn ông phiền hà dùng cằm chỉ hướng cánh cửa, ý bảo Lâm Tử Hàn nhanh đuổi
anh đi. Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn súng trong tay hắn, không dám không theo,
dịu giọng giương giọng nói ra ngoài cửa: “Vân Triết, em ngủ, có chuyện gì ngày
mai nói sau”

Ngoài cửa ngừng vài giây, mới truyền đến giọng nói ôn nhu của Tạ Vân Triết:
“Vậy… ngủ ngon, anh không có chuyện gì, chỉ là muốn gặp em”

“Không cần, cám ơn” Lâm Tử Hàn vội nói, ngừng một chút, ngoài cửa cuối cùng
cũng vang lên tiếng bước chân rời đi, càng đi càng xa!

Lâm Tử Hàn quay sang lần thứ hai, hầm hầm trừng mắt nhìn “con nhện đen” trước
mắt này, ánh mắt vừa tiếp xúc với họng sung đen kia thì lời nói mắng chửi vừa
định nói ra miệng miễn cưỡng nuốt đi vào, nịnh nọt cười nói: “Đại ca, ngài đây
là cướp tiền hay là cướp người thế?”

“Cướp người!” Gã đàn ông nói xong, móc ra một lọ nước phun sương từ trong túi,
Lâm Tử Hàn bị dọa đến vô ý thức lui về phía sau một bước, chỉ hắn nói: “Anh
dám? Tôi…”

“Siu” một tiếng, Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên có vật gì đang
chói sáng, ý thức càng ngày càng mờ ảo, tầm mắt cũng bắt đầu không rõ, hai
chân bủn rủn, ngã vào trong lòng gã đàn ông.

Gã đàn ông nhét súng vào đai lưng, tay chân lưu loát vác Lâm Tử Hàn xụi lơ kia
trên lưng, thân thể nhanh nhẹn nhẹ nhàng nhảy qua song cửa, trong nháy mắt
biến mất trong bóng đêm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một chiếc xe cao cấp đi vào biệt thự Tiêu gia, dừng lại trước nhà chính. Lão
già họ Duẫn đã lâu không dám đặt chân vào Tiêu gia nghe nói con gái ngày hôm
nay trở về, mặt dày mày dạn đi sang.

Nghe nói Duẫn Ngọc Hân gặp chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày nay đều khiến lão ta
lo lắng gần chết.

Mà Duẫn Ngọc Hân xuất hiện ở trước mặt lão ta, ngoại trừ trên mặt thoạt nhìn
vui vẻ hơn trước đây ra, cái gì cũng không thay đổi. Cô đứng ở ngoài cửa xe
dịu dàng cười một cái, trêu chọc nói: “Ba, biểu tình này của ba là không chào
đón con trở về sao?”

Lão già họ Duẫn lấy tay chỉ chỉ mũi mình, kinh nghi nói: “Con đang nói ba
sao?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.