“Tử Hàn, đừng không nói lời nào” Anh với lên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong
lòng. Anh tình nguyện để cô hung hăng khóc rống một hồi, mắng chửi mình, trút
hết đau nhức cùng sự kìm nén trong lòng ra. Như vậy, cô mới không đến mức đau
khổ như vậy.
“Anh muốn em nói cái gì?” Lâm Tử Hàn tránh khỏi ngực anh, lạnh lùng quan sát
anh: “Em nói cái gì anh cũng nghe sao? Em bây giờ muốn nói nhất chính là ly
hôn! Em muốn ly hôn!”
“Không…” Tạ Vân Triết lắc đầu: “Ngoại trừ ly hôn, em muốn cái gì anh cũng có
thể đồng ý với em, cũng có thể cho em, anh không muốn ly hôn!”
“Em không yêu anh, hôn nhân không có tình yêu là không có khả năng lâu dài!”
Lâm Tử Hàn quan sát anh, cô hiểu anh, biết anh yêu mình sâu đậm. Nhưng mà cô
nếu không có biện pháp tiếp thu, cả đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ đến chính là Ký
Phàm có thống khổ đứng ở trong phòng tối nào hay không, Tiểu Thư Tuyết có khóc
hô muốn tìm mẹ hay không!
Toàn bộ lo lắng của cô đều ở Tiêu gia, cô làm sao có thể an tâm ở một tòa nhà
lớn này chứ?
“Nhất định có thể lâu dài” Tạ Vân Triết tràn đầy tự tin mở miệng, anh thực sự
tin tưởng là có thể lâu dài, bởi vì anh yêu cô như vậy.
Lâm Tử Hàn dùng hai mắt đẫm lệ liếc anh, chậm rãi mở miệng: “Tạ Vân Triết, anh
rất ích kỷ!”
“Anh Tạ Vân Triết suốt đời chỉ ích kỷ một hồi như thế! Lẽ nào như vậy không
đáng tha thứ sao?” Tạ Vân Triết ấn hai vai cô gầm nhẹ.
Lâm Tử Hàn sụp đồ đấm đánh ngực anh, thất thanh mắng chửi: “Vì sao lại là em!?
Em thực sự là hận chết lúc trước vì sao muốn gả cho anh! Em không nên gả…
A…!”
Cô chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thân thể thẳng tắp ngửa về sau,
ngã vào giường lớn mềm mại. Cái miệng nhỏ nhắn khóc mắng không ngớt bị hai
cánh môi đè lên, ngăn chặn lời cô muốn nói ra khỏi miệng tiếp theo.
“Uhm…” Đầu cô trống rỗng vài giây, đột nhiên ý thức được Tạ Vân Triết đang
làm cái gì, vừa vội vừa tức mà lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn cùng giãy dụa thân
thể.
Tạ Vân Triết! Anh lại có thể hôn cô? ! Không cần!
Thân thể cường kiện của Tạ Vân Triết đè trên người cô, hai tay cố định trên
khuôn mặt cô, điên cuồng hôn đôi môi vốn dĩ thuộc về anh, lại chưa từng thưởng
thức qua!
Đôi môi này, thân thể này, trước đó anh đều chưa kịp yêu thương, lại bị bạn
tốt của mình chiếm giữ. Chỉ cần nghĩ vậy, trong cơn giận dữ, anh hôn cũng càng
ngày càng cuồng dã!
“Tạ Vân Triết…! ” Lâm Tử Hàn giãy dụa, mơ hồ không rõ mà rống giận, lòng cô
nóng như lửa đốt bị buộc thành cấp thiết. Chưa từng có nhiều tự hỏi, hàm răng
hung hăng cắn đôi môi đang hôn sâu mình.
Tạ Vân Triết đau nhức, kinh sợ rời đôi môi cô, nổi giận đùng đùng nhìn chằm
chằm cô. Tơ máu chảy ra từ trên môi anh, Lâm Tử Hàn có phút chốc hoảng loạn,
nhưng nghĩ đến anh bất kính với mình trước, tất nhiên không thể sợ, quật cường
nghênh đón ánh mắt chứa lửa giận của anh.
Tạ Vân Triết tránh khỏi trên người, qua loa lau đi tơ máu bên môi, lạnh lùng
nói: “Em yên tâm, anh vẫn nói câu nói ba năm trước đây, đợi em tự nguyện giao
bản thân ra thì anh mới có thể chạm vào em”
Nói xong, anh xoay người đi đến cửa phòng ngủ. Lâm Tử Hàn quan sát thân ảnh
biến mất tại cửa của anh, buông lỏng thở phào mộthơi, trong lòng có chút cảm
kích.
Cũng tự trách hành vi vừa rồi của mình, vươn đầu lưỡi liếm một chút đôi môi
vừa bị anh hôn qua, mặt trên có mùi máu tươi nhàn nhạt, cô lại có thể cắn anh
bị thương!
~~~~~~~~~~~
Một tiếng đập cửa nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, Lâm Tử Hàn đột nhiên bật dậy
trên giường, run giọng đáp: “Mời vào”
Cửa phòng được đẩy ra, đi tới là một người phụ nữ vẻ ngoài hòa ái, nhìn Lâm Tử
Hàn một thân chật vật cười tủm tỉm mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, đồ mới cho
cô, bây giờ mời Thiếu phu nhân tự chọn một chút”
Nói xong vẫy vẫy tay phía ngoài cửa, hai vị nữ hầu mang những bộ quần áo đủ
mọi màu sắc đi đến, đứng trước mặt Lâm Tử Hàn.
“Thiếu phu nhân, đây là áo ngủ, mời cô chọn một bộ đêm nay mặc” Quản gia Vương
cung kính làm một thủ thế mời, nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn nói.
Lâm Tử Hàn cũng không phải chưa từng thấy qua tình cảnh cô bé lọ lem, đối với
loại cuộc sống xa hoa này một chút cũng không ngạc nhiên, thản nhiên nhìn lướt
qua các loại vải vóc, áo ngủ cùng các loại nhan sắc kiểu dáng, kiểu dáng dài
ngắn không đồng nhất. Tiện tay lấy một bộ đặt trên giường, lãnh đạm nói: “Được
rồi”
Chị Vương vung tay, nữ hầu đem áo ngủ lui ra ngoài, ngay sau đó là một loại
quần áo kiểu dáng khác được đẩy tiến đến. Chị Vương vẫn dùng giọng nói cẩn
thận tỉ mỉ như trước nói: “Thiếu phu nhân, đây là quần áo ở nhà, mời cô chọn
một bộ”
Lâm Tử Hàn cũng như lúc nãy, tiện tay lấy một bộ, dù sao đều là làm theo yêu
cầu số đo của mình, đều có thể mặc, căn bản không có cái gì phải chọn.
“Thiếu phu nhân, đây là các loại kem dưỡng da, chăm sóc da…”
“Đây là các loại nữ trang…”
“Đây là các loại sữa tắm, tinh dầu còn có….”
Cho đến khi Lâm Tử Hàn hoàn toàn chịu hết nổi rồi, trình tự còn không có ý
muốn hết, cô đột nhiên đứng lên từ trên giường, lớn tiếng nói: “Cám ơn, sau
này không cần hỏi lại tôi, chị giúp tôi tùy tiện chọn là được rồi”
“Nhưng mà…” Chị Vương khó xử mà nhìn cô, những điều này là do thiếu gia
nghìn căn vạn dặn, tỉ mỉ chuẩn bị, chị ta tại sao có thể giúp Thiếu phu nhân
chọn chứ?
“Không được nhưng mà, cứ làm như thế thôi” Lâm Tử Hàn lạnh lùng kiên định nói
cự tuyệt, chỉ tới khi bọn họ đều lui ra ngoài, quay người khóa cửa lại, trừng
mắt nhìn các thứ trong phòng.
Một mảnh tâm ý của Tạ Vân Triết, cô vốn không nên tùy ý chà đạp, nhưng mà ngẫm
lại anh nỗ lực đưa mình trở lại Tạ gia, cô lại cảm kích không nổi, trong lòng
có oán giận thật sâu!