Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 215: Bỏ chạy – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 215: Bỏ chạy

Cô ta không có khả năng đối xử với Tiểu Thư Tuyết tốt như vậy, làm sao có thể
có lòng tốt tìm thảo dược trị bệnh cho con bé? Lâm Tử Hàn nóng nảy, hung hăng
ném bình nước trong tay xuống đất. Bình nhỏ lên tiếng trả lời mà nứt ra, nước
màu trà chảy ra. Lâm Tử Hàn quỳ trên mặt đất, nhặt lên vài chiếc lá rơi xuống
đất.

Trúc đào? Cô ta lại có thể cho Tiểu Thư Tuyết uống trúc đào? Cả người Lâm Tử
Hàn run rẩy đến lợi hại, nước mắt đảo quanh tại viền mắt, phẫn nộ nhìn chằm
chằm vẻ mặt cười đến yêu mị của Duẫn Ngọc Hân.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tiểu Thư Tuyết thấy viền mắt Lâm Tử Hàn rưng rưng, giãy
dụa từ trong lòng Duẫn Ngọc Hân trượt xuống, tay nhỏ bé quơ cánh tay của cô.

“Mẹ phải về nhà, không nỡ xa cháu đó” Duẫn Ngọc Hân cười tủm tỉm mở miệng nói.

“Mẹ phải về nhà người nào nha?”

“Quay về nhà mình”

Bởi lửa giận hừng hực thiêu đốt, trong đầu Lâm Tử Hàn ong ong rung động, lời
nói của Duẫn Ngọc Hân và Tiểu Thư Tuyết như âm thanh phiêu lãng lơ lửng, kích
thích màng tai cô.

“Duẫn Ngọc Hân! Tôi liều mạng với cô!” Một tiếng gào lớn tràn ra từ trong
miệng Lâm Tử Hàn, cô khóc rống lấy bình nước trên mặt bàn, khi Duẫn Ngọc Hân
còn không kịp phản ứng thì chuẩn xác không lầm lẫn nện ở trên người cô ta.

Duẫn Ngọc Hân né tránh không kịp, kinh hô ngã cuống đất, sợ đến hoa dung thất
sắc mắng: “Cô là người điên! Điên rồi!”

“Tôi là điên rồi! Bị cô bức điên rồi!!” Lâm Tử Hàn không khống chế được Hai vệ
sĩ canh giữ ở cửa vội vọt tiến đến, kéo Lâm Tử Hàn gần như điên, lấy những đồ
vật từ trong tay cô xuống.

“Các người buông ra! Buông ra!” Lâm Tử Hàn giãy dụa, khóc hô. Cô đã nhẫn nhịn
đủ lâu, thật sự là nhịn không nổi nữa!

“Mẹ…” Tiểu Thư Tuyết lui ở trong góc nhìn Lâm Tử Hàn nổi điên, bị dọa đến oa
oa khóc lớn lên.

“Mau bắt người điên này cho tôi! Nhanh lên một chút!” Duẫn Ngọc Hân hổn hển
sau khiến hai người kia, cô ta ngã xuống đất nhất thời hồi lâu đứng dậy không
nổi.

“Duẫn tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Không có việc gì!”

Thừa dịp một người trong bọn họ nâng Duẫn Ngọc Hân dậy, Lâm Tử Hàn phút chốc
tránh khỏi kiềm chế trên cánh tay, một tay ôm Tiểu Thư Tuyết vào trong lòng,
tông cửa xông ra, chạy đi đến phương hướng cổng chính!

Cô cũng chịu hết nổi rồi, không bao giờ có thể ở lại Tiêu gia nữa! Nếu còn ở
lại, Tiểu Thư Tuyết sớm muộn có một ngày cũng bị Duẫn Ngọc Hân chỉnh đến chết,
cô muốn dẫn con bé rời xa nơi hiểm ác đáng sợ này!

Nước mắt thuận gò má chảy xuống, tiếng gió vù vù pha lẫn tiếng của gã đàn ông
kia, nhưng cô lại không dừng bước lại, chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính
là chạy thoát khỏi Tiêu gia!

Trúc đào, lá và vỏ cây có kịch độc, nó đích xác có thể trị rất nhiều loại
bệnh. Nhưng mà nếu như một người không biết dùng, thì rất có thể sẽ đoản mệnh.
Những điều này Lâm Tử Hàn vẫn biết, Duẫn Ngọc Hân cho con cô uống loại trà
này, rõ ràng là muốn dưới tình huống có thể che giấu tai mắt mọi người hại
chết con bé!

Trước nhà chính, một vị người hầu nam đang phân phó chuẩn bị xe cho đại thiếu
gia xuất hành, mới vừa dừng xe đẩy cửa ra, liền cảm giác thân thể bị vật gì
chèn qua, sau đó ngã xuống đất. Còn chưa kịp nhìn lại, “Rầm” một tiếng, là
tiếng cửa xe bị đóng sầm lại, xe giống như tên lửa phóng về phía trước.

“Chuyện gì xảy ra?” Vị nam người hầu hoang mang rối loạn bò lên, la hoảng lên:
“Xe chạy, làm sao có thể tự chạy chứ?”

“Là Lâm tiểu thư ôm tiểu tỷ tỷ chạy!” Một vị nữ hầu cũng hoảng lên, không có
sự phê chuẩn của đại thiếu gia, Lâm Tử Hàn và Tiểu Thư Tuyết đều không thể ra
ngoài, ngày hôm nay cô không chỉ ôm Tiểu Thư Tuyết chạy, còn lấy xe của đại
thiếu gia. Trời ạ! Phải xảy ra chuyện lớn!

Tiêu Ký Phàm đang từ trên lầu đi xuống nghe được Lâm tiểu thư chạy , trong
lòng hoảng sợ, bàn tay lớn giữ chặt cánh tay nữ hầu, cấp thiết mà hỏi thăm:
“Cô nói ai chạy? Lâm Tử Hàn?”

Nữ hầu bị dáng vẻ của anh dọa sợ hãi, hoảng loạn mà gật đầu, lắp bắp mở miệng:
“Đúng vậy… Cô ấy ôm tiểu tỷ tỷ chạy…”

“Chết tiệt! Chuẩn bị xe!” Tiêu Ký Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, người giúp
việc kia liền chạy nhanh đến ga ra.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Tiêu Ký Phàm sốt ruột bất an chất vấn, tất cả
mọi người lắc đầu biểu thị không biết, mắt Tiêu Ký Phàm nghiêm lại, trừng mắt
một vị người hầu trong đó lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu bảo vệ tiểu tỷ tỷ, cậu
lại còn chơi đùa thất trách?”

Người hầu kia “Huỵch” một tiếng quỳ xuống, khẩn trương nói: “Đại thiếu gia,
tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, Duẫn tiểu thư mới vừa nói mấy câu với
Lâm tiểu thư nói, Lâm tiểu thư đã điên rồi, chạy đi mất!”

***

“Mẹ, thật nhanh! Thật nhanh!” Tiểu Thư Tuyết không rõ vì sao, trên mặt còn
chảy đầy nước mắt, người này đột nhiên cười đến vô cùng lớn tiếng, hoàn toàn
nhận không rõ bản thân đang gặp tình thái nguy hiểm nào.

Lâm Tử Hàn lau nước mắt trên mặt, nhấn ga thật sâu chạy trên làn đường nhỏ.
Thiếu chút nữa đụng phải xe ở phía trước.

May là xe đối diện né tránh đúng lúc, cô mới tránh khỏi nguy hiểm mất mạng
nhỏ.

Tạ Vân Triết vội giẫm phanh, trái tim bị dọa đến thình thịch đập loạn lên,
giữa kính chiếu hậu, chỉ có thể nhìn thấy phần đuôi xe. Anh thậm chí không có
thấy rõ là xe của Tiêu Ký Phàm, đây là đường tới Tiêu gia, xe kia nhất định là
đi từ Tiêu gia ra.

Anh mặc dù tâm sinh hiếu kỳ, lại cũng không suy nghĩ nhiều, một lần nữa khởi
động xe đi lên trên núi, ngày hôm nay anh tới đón Lâm Tử Hàn về nhà, nhưng mà
anh không chút nào nắm chắc có thể làm cho cô ngoan ngoãn về nhà với mình!


Chú thích:

Nước chiết từ lá trúc đào được sử dụng để điều trị sung huyết, cũng như được
sử dụng cục bộ để điều trị các rối loạn da. Lưu ý là toàn bộ các bộ phận của
cây trúc đào đều chứa nhiều chất độc nên việc điều trị phải theo đơn và sự chỉ
định của bác sĩ chuyên khoa.

Trúc đào là một trong những loài thực vật có độc tính cao nhất và chứa nhiều
hợp chất có độc, nhiều hợp chất trong số này có thể gây tử vong ở người, đặc
biệt là trẻ em. Độc tính của trúc đào được coi là cực kỳ cao và đã có nhiều
thông báo cho thấy trong một số trường hợp chỉ cần một lượng nhỏ cũng đã đủ
gây hậu quả tử vong hay cận kề tử vong (Goetz 1998). Đáng kể nhất trong số các
chất độc này là oleandrin và neriin , đều là các gilcozit tim mạch (Goetz
1998). Chúng có mặt trong toàn bộ các bộ phận của loài cây này, nhưng chủ yếu
tập trung trong nhựa cây . Người ta cũng cho rằng trúc đào còn có thể chứa
nhiều hợp chất chưa rõ hay chưa được nghiên cứu khác và chúng có các tác động
còn nguy hiểm hơn (Inchem, 2005). Vỏ cây trúc đào chứa rosagenin, có các tác
động tương tự như strychnin. Toàn bộ cây này, bao gồm cả nhựa cây màu trắng
sữa là rất độc và bất kỳ bộ phận nào đều có thể gây ra các phản ứng có hại cho
sức khỏe. Người ta cho rằng chỉ cần ăn phải từ 10-20 lá trúc đào thì một người
lớn cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng và chỉ cần 1 chiếc lá cũng có thể
gây tử vong ở trẻ em. Theo Toxic Exposure Surveillance System (TESS) năm 2002
đã có 847 trường hợp ngộ độc tại Hoa Kỳ có liên quan tới trúc đào (Watson
2003). Các triệu chứng ngộ độc

Ăn phải trúc đào có thể gây ra các triệu chứng đối với cả đường ruột và tim
mạch. Các triệu chứng đường tiêu hóa có thể bao gồm buồn nôn và nôn mửa, tiết
nhiều nước bọt, các tổn thương vùng bụng, tiêu chảy có thể lẫn hay không lẫn
máu. Các triệu chứng đường tim mạch bao gồm loạn nhịp tim, đôi khi với đặc
trưng là đầu tiên nhịp nhanh sau đó chậm dưới mức bình thường. Tim có thể đập
thất thường và không có dấu hiệp của nhịp cụ thể. Các trường hợp nghiêm trọng
hơn có thể dẫn tới nhợt nhạt da và lạnh do tuần hoàn máu kém hay không ổn định
(Goetz 1998). Các tác động do ngộ độc loài cây này cũng có thể tác động tới hệ
thần kinh trung ương. Các triệu chứng này có thể bao gồm thờ thẫn, run rẩy
chân tay và các cơ, tai biến ngập máu, xẹp và thậm chí là hôn mê và có thể dẫn
tới tử vong (Goetz 1998). Nhựa trúc đào có thể gây tấy rát da, sưng, tấy rát
mắt nghiêm trọng và các phản ứng dị ứng đặc trưng viêm da (Goetz 1998).

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.