Trong tay Lâm Tử Hàn đang cầm cà phê đã pha xong, cúi đầu đi đến nhà chính,
mái tóc dài mượt che đi trán cô. Bước chân có chút mất trật tự, có chút khẩn
cấp, dù cho chỉ là len lén liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, cô cũng thỏa mãn.
Cúi đầu thấp đầu bước vào phòng khách, bầu không khí bên trong tựa hồ có chút
quái dị, dư quang khóe mắt rõ ràng liếc thấy có vài bóng người, nhưng không ai
mở miệng nói.
Lâm Tử Hàn sợ hãi tiếp xúc ánh mắt sắc bén của Tiêu Ký Phàm, càng sợ tiếp xúc
ánh mắt thù hận của Duẫn Ngọc Hân, cho nên, cô không dám ngẩng đầu, chỉ cung
kính đặt cà phê đến trước mặt mỗi người.
Thời khắc cô đi tới, ánh mắt cực nóng của Tiêu Ký Phàm sẽ không rời khỏi cô,
người phụ nữ anh vừa yêu vừa hận này, lúc nào cũng kéo tầm mắt anh, trái tim
anh…
“Tiên sinh mời uống cà phê” Lâm Tử Hàn quỳ một gối xuống sàn, đặt cà phê trên
bàn kính phía trước Tạ Vân Triết, lễ phép mở miệng nói.
Tạ Vân Triết như đi vào cõi thần tiên hoàn hồn, vội nói lời cám ơn, đưa tay đi
đón cà phê trong tay Lâm Tử Hàn. Bởi vì động tác quá mạnh, chén sứ do anh
không cẩn thận đụng rơi xuống đất, café nâu sậm bắn lên người Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn hô nhỏ một tiếng, không xem chân của mình có bị thương không, mà là
hoảng loạn thu dọn mảnh sứ vỡ, liên tiếp xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Duẫn Ngọc Hân nhìn có chút hả hê cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển hướng
Tiêu Ký Phàm muốn nhìn phản ứng của anh. Lại nhìn thấy Tiêu Ký Phàm vẻ mặt
khẩn trương ngồi thẳng người, chỉ kém không xông lên ôm cô, khuôn mặt nhỏ nhắn
nhăn lại, bị đố kị lấp đầy.
“Là lỗi của tôi, nên nói xin lỗi chính là tôi” Tạ Vân Triết bị cô làm khiến
cho có chút xấu hổ, áy náy ngồi xổm người xuống, giúp cô nhặt mảnh nhỏ trên
mặt đất.
“Tiên sinh, hãy để cho tôi làm đi” Lâm Tử Hàn nói, bị Tiêu phu nhân thấy chắc
sẽ dừng lại trách phạt, cô phải làm nhanh trước khi Tiêu phu nhân xuất hiện
mới được. Bởi vì quá mức hoảng loạn, căn bản không có nghe ra giọng nói này
quen tai cỡ nào.
Tạ Vân Triết lại sửng sốt, hai tay cương cứng giữa không trung, giọng nói
này…!
Anh kinh ngạc quan sát người phụ nữ sắp cúi đầu thấp xuống dưới nền đất trước
m ắt này, không sai! Thân ảnh này, giọng nói này, chính là người vợ anh tìm
kiếm sắp tới bốn năm!
Tạ Vân Triết đưa tay, run rẩy nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau, ngoại trừ
kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, nhìn chằm chằm mặt cười ngày nhớ đêm mong trước
mắt này, ngay cả giọng nói của anh cũng run lên: “Tử Hàn…”
Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt này, trong lòng dấy lên
nồng đậm hoảng loạn, sợ hãi! Sao lại là anh ấy? Vì sao lại là anh ấy chứ!
Mảnh sứ vỡ trong tay rơi xuống lên tiếng trả lời, Lâm Tử Hàn xoay người, lấy
tốc độ nhanh nhất xưa nay lảo đảo bỏ chạy qua cửa. Tạ Vân Triết! Cô không thể
gặp mặt Tạ Vân Triết vào lúc này!
“Tử Hàn ——!” Tạ Vân Triết sững sờ, nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Ký Phàm vẫn biết Lâm Tử Hàn sợ hãi gặp Tạ Vân Triết, nhưng mà không nghĩ
tới sau khi hai người gặp mặt phản ứng lại lớn như vậy. Đột nhiên ý thức được
chuyện có chút kỳ quặc, đứng dậy, bước nhanh theo đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn chạy ra nhà chính, nhìn chằm chằm hoa viên sửng sốt nửa giây, tăng
đủ tinh thần sau đó bỏ chạy ra sau nhà. Tiếng gió vù vù bên tai, pha lẫn tiếng
hô hoán của Tạ Vân Triết, truyền vào tai cô.
Mặc cho Tạ Vân Triết gọi thế nào, nhất định sống chết không muốn dừng bước
lại, cô biết mình trốn không thoát, nhưng mà, lại cố chấp chạy trốn giữa hoa
cỏ.
Cuối cùng không biết vấp phải cái gì, cô kinh hô một tiếng ngã lăn xuống đất,
trái lại trên chân truyền đến đau đớn, giãy dụa bò lên từ trên mặt đất.
Còn không chờ cô bước đi, thắt lưng đã bị một cánh tay cứng như sắt quấn lên,
thân thể đong đưa sau đó ngã vào một vòng ôm ấp rộng lớn.
“Lâm Tử Hàn… Em còn chạy! Còn dám chạy!” Tạ Vân Triết gắt gao giữ chặt eo
cô, kéo cô vào trong lòng, run rẩy quát!
L âm Tử Hàn đẩy đánh cánh tay rắn chắc của anh, quay người trừng mắt nhìn anh,
hổn hển hét lên: “Tôi không nhận ra anh! Anh buông ra! Buông ra!” Không sai,
vào giờ khắc này, cô tình nguyện mình cho tới bây giờ sẽ không biết anh. Không
gả cho anh, không…!
“Lâm Tử Hàn! Em chạy thoát ba năm đã đủ chưa? Em còn muốn anh đuổi em tới khi
nào?” Trời biết ba năm này anh sống thế nào, lại nhận được một câu “Không nhận
ra” của cô!
“Tôi không nhận ra anh! Tôi không nên biết anh!” Lâm Tử Hàn dốc sức lắc đầu,
cực lực muốn trốn tránh hiện thực. Biết giãy dụa là vô ích, cô từ từ an tĩnh
lại, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống gò má.
Tạ Vân Triết ôm cô, nhìn chăm chú vào cô , áy náy nói: “Tử Hàn, năm đó là anh
không tốt, là anh không đúng, anh sai rồi, anh xin lỗi em, anh có thời gian cả
đời có thể chuộc tội” Chỉ cần cô có thể trở về với anh, đừng nói không nhận ra
anh nữa!
“Tôi không cần!” Lâm Tử Hàn không khống chế được mà hét rầm lên: “Tạ Vân
Triết! Anh buông tha cho tôi đi! Van xin anh thả tôi đi!” Năm đó rõ ràng chính
là lỗi của cô, tại sao có thể trách Tạ Vân Triết chứ? Chuyện này không liên
quan gì đến anh!
Cô biết, cô và anh không có khả năng trở lại trước đây, Tạ gia không dung tha
cho cô! Cô không bỏ được Tiêu Ký Phàm, không bỏ được Tiểu Thư Tuyết, đời này,
những thứ ràng buộc cô rất nhiều…!
“Tử Hàn, em đang nói cái gì? Em tại sao lại ở chỗ này?” Tạ Vân nâng khuôn mặt
đầy nước mắt của cô, đánh giá cô hỏi.
“Tôi…” Lâm Tử Hàn á khẩu không trả lời được chỉ nhìn chằm chằm anh, chuyện
cũ của cô thật dài, cô phải mở miệng giải thích vấn đề này thế nào?
“Cô ấy là người phụ nữ của em” Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Tiêu
Ký Phàm, hai người đồng thời quay đầu lại, cách đó hai mét. Tiêu Ký Phàm nắm
tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết, đứng ở một gốc cây cây ngọc lan.
Vốn dĩ đang ngủ trưa, Tiểu Thư Tuyết sau khi nghe được động tĩnh chạy đến xem
náo nhiệt cười hì hì gọi: “Mẹ~~”