Vài ngày trôi qua, Tiểu Thư Tuyết đã quay lại bộ dạng sinh long hoạt hổ của
mình, thoạt nhìn tất cả đều quy về yên ổn, chỉ là yên ổn cất giấu có bao nhiêu
phần mục đích hoạt động không muốn ai biết, rất ít người biết.
Lâm Tử Hàn đứng ở sau nhà, đã hai ngày không chạm mặt Tiêu Ký Phàm, hai ngày
này anh thường đi ra ngoài, hơn nữa luôn luôn tới khuya mới về. Anh nhất định
lại là bận đi làm công tác ngầm của mình rồi! Lâm Tử Hàn nghĩ.
Sáng sớm hôm nay Tiêu Ký Phàm theo thường lệ đi ra ngoài, nhưng lại mang theo
Tiểu Thư Tuyết, Lâm Tử Hàn không nghĩ ra anh đang làm cái gì. Chỉ là vểnh tai
lắng nghe động tĩnh ở nhà chính, nếu có xe tiếng vang lên, đó là thời khắc vui
vẻ nhất của cô, bởi vì cô biết nhất định là Tiêu Ký Phàm đã trở về.
“Còn không mau giặt!” Phía sau truyền đến một tiếng gầm không hài lòng, Lâm Tử
Hàn vội tăng sức tay nhanh hơn, nỗ lực xoay xoay tay, giặt quần áo.
Quản gia nhìn sắc mặt Tiêu phu nhân hành sự, tự nhiên sẽ không nhìn vào sắc
mặt của Lâm Tử Hàn, còn không thì tìm chút phiền toái nhỏ làm khó dễ cô.
Lâm Tử Hàn vùi đầu đau khổ làm, trước nhà cuối cùng cũng truyền đến tiếng xe ô
tô cô từng giây từng phút đều đang chờ đợi, tâm trạng cô không khỏi vui vẻ,
việc trên tay cũng dốc sức hơn.
Nhanh chóng giặt xong quần áo, phơi tại vị trí quy định. Vốn tưởng rằng có thể
nghỉ, sờ soạng mở cái ghế, còn chưa kịp ngồi xuống, mệnh lệnh của quản gia lại
vang ở bên tai: “Pha hai cốc café mang tới nhà chính, động tác nhanh lên một
chút! Đừng làm cho khách sốt ruột chờ”
“Đã biết” Lâm Tử Hàn đáp lại, xoay người đi đến gian cà phê chuyên dụng.
Khách đến Tiêu gia? Bình thường ngoại trừ bạn đánh bài của Tiêu phu nhân
thường tới, thì rất ít khi có người tới, Lâm Tử Hàn tuy là hiếu kỳ, nhưng cũng
không suy nghĩ nhiều.
Nhà chính, Tiêu Ký Phàm lộ biểu tình chiêu bài của mình, đạm mạc ngồi trên ghế
sofa, tâm tư bất tri bất giác lại bay đến nhà sau. Bởi vì kiêu ngạo, thực sự
không có cách nào lần lượt không nể mặt bắt cô tới đây, anh thử buông tay vài
ngày, chẳng qua mới vài ngày, cũng có chút kiên trì không nổi nữa.
Tiểu Thư Tuyết vừa vào cửa liền bị Tiêu phu nhân đưa trên lầu, dỗ đi ngủ.
Tiêu Ký Phàm có chút không nhịn được nhìn chằm chằm Tạ Vân Triết nhàn nhã tựa
ở trên ghế sofa, vểnh chân bắt chéo, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu như
thực sự buồn chán, mời đến nơi khác tìm việc vui đi, em không rảnh ở với anh”
Tạ Vân Triết đánh giá vẻ mặt không nhịn được của anh, cười tủm tỉm nói: “Ký
Phàm, em sao lại không có tình cảm như thế? Anh hảo tâm ngay cả làm cũng không
đi, đặc biệt chạy tới thăm em, em sẽ không thể cho một biểu tình thân thiện dễ
sao?”
“Cám ơn, anh đã cũng đã xem qua, vậy mau cút thôi” Tiêu Ký Phàm nhìn rõ sự
trêu chọc của anh ấy tại trong mắt, anh rất bận, mới không có thời gian, chẳng
có tâm tình ngồi chỗ này nói chuyện phiếm với anh ấy.
“Chí ít phải để anh uống trước chén nước rồi đi chứ?” Tạ Vân Triết sớm quen bộ
dạng này của anh, cũng không thèm để ý lời nói lạnh nhạt của anh, tiếp tục mở
miệng nói: “Phụ nữ mà thôi, lại tìm một người khác thì trở ngại gì?” Anh cũng
là thật tâm đến gặp Ký Phàm, bởi vì bọn họ xác thực đã nhiều ngày không thấy,
ai biết nhìn thấy cũng hé ra vẻ mặt người mới thất tình.
Nghe nói Tạ Vân Triết đi tới Tiêu gia liền đã chạy tới nhà Duẫn Ngọc Hân trộm
nhìn Tiêu Ký Phàm, không mở miệng nói.
“Những lời này anh hẳn là nên nói với mình chứ?” Tiêu Ký Phàm đánh giá anh
trêu tức, nhìn sắc mặt của anh khẽ biến, tâm tình đột nhiên khoan khoái một
ít.
Nụ cười trên khóe miệng Tạ Vân Triết cứng đờ, lập tức nhanh chóng khôi phục
dáng tươi cười trước kia nói: “Anh đã quyết định buông tha!”
“Chúc mừng anh, cuối cùng cũng tỉnh táo”
Duẫn Ngọc Hân nhìn Tạ Vân Triết cười nói: “Vân Triết, anh cuối cùng cũng nghĩ
thông suốt, đây là việc tốt!” Suy nghĩ một chút rồi hiếu kỳ mở miệng tiếp tục
nói: “Không biết là kiểu phụ nữ gì, đáng giá để anh thả tâm đào phổi như thế?
Em thật sự muốn biết”
“Ngọc Hân, kiểu phụ nữ gì cũng kém em, đáng tiếc có một số người có mắt không
tròng” Tạ Vân Triết có ý mà liếc mắt về phía Tiêu Ký Phàm, ha hả cười nói.
“Nếu như em thật sự tốt như vậy, người có mắt không tròng còn bao gồm cả anh
đó”
“Vợ của bạn không thể bắt nạt, anh không dám tranh cùng Ký Phàm”
“Anh vẫn còn an ủi người khác như vậy” Duẫn Ngọc Hân cười khổ nói, trong phòng
khách nhất thời rơi vào trầm mặc, lòng Duẫn Ngọc Hân khổ tới cực điểm. Tiêu Ký
Phàm đã sớm không cần cô ta, coi là cái gì vợ bạn chứ?
Mà Tiêu Ký Phàm hình như bất mãn Tạ Vân Triết khơi mào trọng tâm câu chuyện
này, nhíu mày, bộ dạng không kiên nhẫn tựa trên ghế sofa.
Tâm tư Tạ Vân Triết, tạm thời bất tri bất giác bay tới bên người phụ nữ luôn
miệng nói buông tha, lại bất kể như thế nào đều không thể quên được.
Buông tha? Tạ Vân Triết cười khổ trong lòng một tiếng, coi như là buông tha
tìm kiếm, trong lòng cũng vẫn còn không bỏ xuống được, sắp bốn năm, cô ấy nhất
định sớm đã gả cho người khác, gia đình mỹ mãn.
Cô thề sống chết bảo vệ con, không biết có khỏe mạnh sinh ra không? Cha của
đứa nhỏ là ai? Người làm cho anh mất đi người phụ nữ mình yêu thương là ai?
Tạ Vân Triết tùy ý gác tay lên chỗ tựa uốn lượn sofa, tay gắt gao nắm thành
quyền, bàn tay xám trắng chỉ tiết lộ một tin tức, đó chính là anh hận thấu
xương gã đàn ông kia!