Sau khi trải qua một lần giáo huấn, Lâm Tử Hàn đã có kinh nghiệm, không giám
tùy tiện đắc tội với tổng tài phu nhân. Tiến vào phòng tổng tài, lặng lẽ bước
vào, liếc nhìn qua vài lần, không thấy Duẫn Ngọc Hân ở đó mới dám đi vào. Đã
là thời gian tan ca, anh ta tại sao còn không đi? Suy nghĩ, Lâm Tử Hàn len lén
nhìn anh.
Khi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, thật không may, anh hình như cũng
đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cô, dường như trên mặt có một chút cười
nhạt.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, bối rối mỉm cười, chỉ vào sàn nhà nói: “Tôi đến hút bụi”.
Nói xong cúi đầu xuống dùng cánh tay hút bụi.
Năm phút một lần điện thoại đi động một lần nữa lại reo, cô nhấn phím trả lời
rất nhanh, giọng nói cao vút của Vương Văn Khiết vang lên: “Lâm Tử Hàn, đã năm
phút rồi, em có định về nhà hay không?”
“Chỉ cần ba phút là đủ rồi”. Cô hạ giọng nói.
“Em ngồi xe buýt mà về!”
“Không cần đâu, xe buýt không vào trong thôn… Alô…” Lâm Tử Hàn hoảng lên,
đầu dây bên kia vang lên tiếng bíp bíp.
Cô phiền muộn rũ tay xuống, xem ra hôm nay lại phải bắt xe buýt đi về.
Lắc đầu, cô nửa quỳ trên mặt đất lau bàn thủy tinh, ánh mắt đột nhiên bị cuốn
hút bởi đám báo chí trên bàn, một cuộc thi đàn Piano? Cô xem lại, không phải
là cuộc thi đàn Piano, mà là giải thưởng năm vạn nhân dân tệ!
Đó chính là một năm tiền lương của cô, đang muốn lấy tờ báo nhét vào túi xách,
ở cửa truyền đến tiếng nói của nữ thư ký vẫn chưa tan ca: “Tổng tài, Tạ tổng
của tập đoàn Tạ thị đã lên đây”.
Tiêu Ký Phàm ừ, vẫn tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Tập đoàn Tạ thị? Lâm Tử Hàn hoảng sợ, hét lên trong vô thức: “Chờ một chút”.
Nữ thư ký còn kinh ngạc hơn cô, cô ta đã gọi mình sao? Một nhân viên vệ sinh
nhỏ bé còn dám nói với mình sao? Nhìn bốn phía, ngoại trừ tổng tài không có
người nào khác.
Lâm Tử Hàn đột nhiên thấy mình đi quá xa, xấu hổ cụp mắt kính và nói: “Xin hỏi
là Tạ Vân Triết sao?”
Nữ thư ký lạnh lùng liếc mắt nhìn cô nói: “Đây là việc cô nên quan tâm sao?”
Nói xong lắc lắc dáng người xinh đẹp rời đi.
Thay vào đó, chính là bước chân vững chắc của một người đàn ông, mặc kệ có
phải là Tạ Vân Triết hay không, trốn là thượng sách! Lâm Tử Hàn nhìn thông
suốt mọi nơi, xung quanh cũng không thấy có chỗ nào có thể ẩn núp, dưới tình
thế cấp bách, nhằm về phía bàn làm việc của Tiêu Ký Phàm, thời điểm Tạ Vân
Triết bước vào phòng, cô khom lưng trốn dưới gầm bàn.
Tiêu Ký Phàm còn chưa kịp phản ứng, cô đã nằm dưới chân mình, không biết có
nên đẩy cô ra. Bị người ngoài thấy dưới gầm bàn của anh giấu một người phụ nữ
xấu xí, mặt của anh biết để đâu?
“Ký Phàm, đây là bản hợp đồng mẫu”. Tạ Vân Triết tới gần anh, đưa túi tài liệu
ném lên bàn làm việc, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống.
Tiêu Ký Phàm cầm bản hợp đồng mẫu, đột nhiên cảm giác có cái gì đó chạm vào
ống quần mình, cúi đầu xuống, nhìn thấy Lâm Tử Hàn phía đối diện nhìn anh lộ
ra vẻ cầu xin, đặt ngón trỏ trên môi.
Anh cười nhạt, mắt nhìn lại phía hợp đồng.