Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 184: Uy hiếp (2) – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 184: Uy hiếp (2)

“Chờ một chút” Lâm Tử Hàn lo lắng gọi cô ta lại, rưng rưng dặn dò lần thứ hai:
“Cô nhất định không thể để cho Đỗ Vân Phi biết, anh ta sẽ chỉnh chết Ký Phàm
mất”

“Yên tâm đi, tôi biết” Duẫn Ngọc Hân ném cho cô một nụ cười nhạt, xoay người
rời đi. Nụ cười của cô ta mê người như vậy, đâm vào mắt Lâm Tử Hàn, rồi lại
làm mắt cô đau nhói!

Nước mắt cuối cùng cũng như lũ dâng vỡ con đê thuận theo gò má trượt xuống,
lăn xuống mặt đất, ngực nghẹn ngào, ép tới cô gần như không thể thở nổi.

Ôm ngực đau đớn khó chịu nổi ngồi chồm hổm trên mặt đất, nắm chặt hai bàn tay,
móng tay cắm chặt vào thịt, hiện lên hai dấu đỏ như máu.

“Ký Phàm…” Đau đớn mà gọi, tiêu tán trên đường cái ồn ào náo động, đoàn
người lui tới, không ai không cúi đầu liếc nhìn cô một cái. Cô thì như một đứa
trẻ bị bỏ rơi, lang thang giữa biển người mênh mông!

Cô không dám khóc lâu, rất sợ khóc làm cho mắt sưng lên, cô phải cười về nhà
gặp Tiêu Ký Phàm, không thể để cho anh phát hiện ra dị thường của cô.

Cô buồn bã ngồi chồm hổm ở trong góc, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm đoàn người
không chút tia sáng nào, trong đầu, cứ xoay chuyển rồi lại xoay chuyển về
những lời nói của Duẫn Ngọc Hân.

Chỉ khi tới thời gian nên trở về nhà, mới thu thập xong đồ đạc đi về hướng nhà
mình.

Nhìn xung quanh gian nhà đã từng mang cho mình nhiều niềm vui, Lâm Tử Hàn yếu
ớt thở dài, ngay lập tức, ở đây đã không còn là nhà của cô và Tiêu Ký Phàm nữa
rồi.

Cô nhẹ bước, lặng yên không một tiếng động bước vào phòng, Tiêu Ký Phàm đang
ngồi ở trước bàn nghiêm túc thao tác trên laptop. Chuyên tâm đến ngay cả Lâm
Tử Hàn đã trở về cũng không phát hiện ra.

Cô cuối cùng cũng biết anh vì sao lại thích thao tác trên laptop, anh cũng
không có bỏ mặc công ty, một mực ở đây làm việc từ xa.

Lâm Tử Hàn đi vào phòng bếp, pha cho anh ly sữa, đặt bên mép bàn dịu dàng nói:
“Ký Phàm, uống ly sữa đi”

Tiêu Ký Phàm kinh sợ, ngón tay tại bàn phím nhanh chóng tắt cửa sổ trên màn
hình, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: “Cám ơn” Khi nói lời cám ơn, cánh tay dài
vòng qua eo cô, ôm cô đặt lên đùi. Hôn bên tai cô nói đùa: “Ngày hôm nay thu
hoạch thế nào? Đủ cho chúng ta ăn cơm ngày mai không?”

Bình thường thường nói một câu đùa cợt, Lâm Tử Hàn hôm nay nghe truyền vào tai
lại đặc biệt cảm thấy chói tai, nhưng mặt cô vẫn còn giãn ra nụ cười nói:
“Đương nhiên đủ nha, anh lại coi thường em”

“Bảo bối, anh không coi thường em” Tiêu Ký Phàm nâng mặt cô cười nói: “Chỉ cần
em vui vẻ, thích thế nào cũng được, chú ý an toàn là được”

“Vì sao lại đối xử với em tốt như vậy?” Cô hỏi dỗi, trái tim, sớm đã bị lời
của anh làm cho cảm động như như lọt vào trong sương mù, vào giờ khắc này, cô
đã quên lời Duẫn Ngọc Hân vừa nói.

Thật vất vả mới lau khô viền mắt ướt át, ánh mắt nổi lên một tầng hơi nước
mỏng.

“Làm gì? Giả bộ thục nữ chơi buồn quá sao?” Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm hai
mắt đẫm lệ của cô trêu chọc, động một cái thì cảm động rơi lệ, đây cũng không
giống tính cách của cô.

“Đáng ghét, người ta vốn dĩ là thục nữ mà” Cô hờn dỗi chui vào trong ngực anh,
không cho anh phải mặt mình nữa, sợ hãi anh phát hiện dị dạng của mình.

Cô không thể cho anh biết Duẫn Ngọc Hân đã biết chuyện, dựa theo cá tính của
Tiêu Ký Phàm, là tuyệt đối sẽ không chịu sự uy hiếp của Duẫn Ngọc Hân. Chọc
cho Duẫn Ngọc Hân nóng giận, làm mất cả chì lẫn chài, đó mới là thời khắc bi
thảm nhất.

“Khi em ngồi bất động không nói lời nào, vẫn còn miễn cưỡng có thể so sánh với
thục nữ” Tiêu Ký Phàm vuốt sợi tóc của cô khẽ cười nói.

“Ghét anh! Ghét anh!” Giọng nói rầu rĩ của Lâm Tử Hàn tràn ra từ trong ngực
anh, nắm tay nhỏ nện lên lưng anh, lười biếng nằm trong lòng anh không muốn đi
ra. Rất nhanh, cái ôm ấp này sẽ không thuộc về cô nữa. Cho dù lưu luyến, cho
dù không muốn, nhưng mà, cô lại không thể không nhường lại.

Nằm ở trong lòng Tiêu Ký Phàm một đêm không ngủ, Lâm Tử Hàn sớm bò dậy từ trên
giường, dựa theo lệ cũ bắt đầu thu dọn gian phòng.

Trong đầu, vẫn nghĩ đến chuyện kia, chuyện khiến Tiêu Ký Phàm chán ghét cô,
hết hy vọng với cô! Bằng không, anh nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Nhưng mà, cô phải làm như thế nào đây? Làm như thế nào mới có thể để Tiêu Ký
Phàm ngoan ngoãn trở lại bên người Duẫn Ngọc Hân?

Sau khi khẽ thở ra một hơi, xoay người lại nhìn Tiêu Ký Phàm đang dạy Tiểu Thư
Tuyết viết chữ, dùng giọng nói như thường nói: “Ký Phàm, em đi ra ngoài mua
vài thứ đồ ăn, anh ở nhà với Thư Tuyết nhé”

Tiêu Ký Phàm bế Tiểu Thư Tuyết từ trên đùi xuống, nói: “Anh đưa em đi”

Lâm Tử Hàn kinh hãi, vội khoát tay nói: “Không cần đâu, tiểu nha đầu nửa đường
đi rồi dừng lại muốn anh cõng nó, quá phiền phức”

“Mẹ ——” Tiểu Thư Tuyết tiến lên, giơ tay bức tranh vẽ đầy con giun nhỏ trong
vở, đắc ý dào dạt nói: “Con sẽ viết chữ, con không phải tên mù chữ”

Lâm Tử Hàn khẽ cười một tiếng, tiếp nhận tay quyển vở trong tay con bé nhìn
qua sau đó đưa trả cho nó: “Sax, rất đồ sộ, trở về tiếp tục “vẽ” đi”

“Dạ” Tiểu Thư Tuyết đạt được “Khích lệ”, bị kích động mà chạy về ngồi lên ghế.

“Cẩn thận một chút, nhớ kỹ về sớm nhé” Tiêu Ký Phàm xoa xoa sợi tóc cô, thương
yêu nói.

“Biết rồi, dài dòng” Lâm Tử Hàn dí dỏm đấm anh một cái, tại một khắc nước mắt
chảy xuống kia xoay người bước nhanh đi ra sân.

Chạy một mạch đến trung tâm thị trấn, cô thở hồng hộc ghé vào một buồng điện
thoại công cộng, nước mắt làm tầm nhìn của cô mờ mịt, từng giọt từng giọt rơi
xuống đất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.