Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 168: Trốn tránh (1) – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 168: Trốn tránh (1)

“Làm sao anh biết tôi sợ gặp anh ấy?”

“Anh ta là chồng trước của cô, cô làm sao có thể không sợ?” A Nghị cười như
không cười đánh giá vẻ mặt khẩn trương của cô, nói tiếp: “Tạ Vân Triết, Lâm
Trúc, Lâm Tử Y, những người này rất thân thiết…”

“A…!” Lâm Tử Hàn bịt tai hét ầm lên, trời ạ! Anh ta sao lại biết những
chuyện đó? Anh ta rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện của cô? Tiêu Ký Phàm thì sao?
Anh có đúng là hoàn toàn biết quan hệ của cô và Tạ Vân Triết hay không, cho
nên mới an bài cho hai người gặp mặt?

A Nghị liếc mắt nhìn người bốn phía nhìn Lâm Tử Hàn như nhìn quái vật, cô hiện
tại đang suy nghĩ gì anh có thể đoán được. Mắt thấy xe Tiêu Ký Phàm đã ra khỏi
ga ra, anh túm hai tay Lâm Tử Hàn đang bịt tai, nói: “Tiêu Ký Phàm cái gì cũng
không biết, bởi vì anh ấy hy vọng cô có thể chính miệng nói cho anh ấy biết
tất cả!”

Lâm Tử Hàn lắc đầu, buông mắt xuống đau lòng nói: “Nhưng tôi không thể nói cho
anh ấy, sau khi nói cho anh ấy biết chuyện này, tôi sẽ mất đi anh ấy…”

“Tử Hàn!” Tiêu Ký Phàm đỡ hai vai cô, không giải thích được mà đánh giá cô, cô
một người ở chỗ này khóc sướt mướt làm cái gì?

Lâm Tử Hàn sững sờ, nâng mắt lên kinh ngạc nhìn phía Tiêu Ký Phàm, lập tức
nhìn liếc mắt bốn phía, bên cạnh sớm không có thân ảnh của A Nghị.

“Tử Hàn, em làm sao vậy?”

“Em… Em nghĩ đến anh bỏ lại em mặc kệ, về nhà một mình” Lâm Tử Hàn đau khổ
nói dối, anh thực sự không biết thân thế của cô? A Nghị cũng biết, anh lại có
thể không biết?

Tiêu Ký Phàm khẽ cười một tiếng, an ủi: “Anh sao lại bỏ lại em chứ? Xin lỗi,
vừa nãy bởi vì nhiều xe quá, cho nên, chậm một chút.” Khi nói chuyện, ôm cô đi
đến bên cạnh xe.

Thật là một đứa ngốc, cũng bởi vì như vậy mà một mình ở trong đám người khóc
lên?

——->.

Cửa phòng được người từ bên ngoài đẩy ra, Tạ Vân Triết được hầu hạ ăn uống
ngon lành no đủ một ngày phút chốc đứng lên từ trên ghế sofa, căm giận trừng
mắt vài gã đàn ông bắt anh đang đứng ở cạnh cửa nói: “Các anh rốt cuộc muốn
làm cái gì?! Muốn tiền hay muốn mạng thì cũng phải biểu hiện ra chứ?”

Bắt anh đến nơi đây một ngày, chuyện gì cũng không làm, cũng không nói lời
nào. Anh thực sự sắp điên rồi, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp chuyện quái dị
như thế!

“Anh có thể đi” A Nghị giơ tay lên, điện thoại di động của Tạ Vân Triết làm
thành một hình cung hoàn mỹ giữa không trung, rơi xuống trên người anh.

Tạ Vân Triết nhanh tay bắt lấy. Không hài lòng nói: “Tại sao muốn bắt tôi mà
không có lý do gì, vì sao khi thả tôi cũng không có lý do?” Sau khi ném anh ở
chỗ này một ngày, cái gì chưa làm thì thả anh đi, bọn họ rốt cuộc đang diễn
trò đùa gì?!

“Bắt nhầm rồi” A Nghị nói ngắn gọn, không muốn nói thêm nửa câu nữa, xoay
người đi ra ngoài.

“Buồn cười!” Tạ Vân Triết quay phía cái bóng của anh ta gầm nhẹ, anh hôm nay
là bị xui xẻo gì? Gặp gỡ một người điên như thế!

———->.

Một ngày kia, Lâm Tử Hàn ăn xong bữa sáng liền nằm ở trong phòng xem tạp chí,
mặc dù là thời gian cuối tuần, bởi vì gần đây bỏ bê công việc nhiều lắm, Tiêu
Ký Phàm phải tự giam mình ở trong thư phòng.

Xem không được bao lâu, Lâm Tử Hàn liền ở lại không nổi nữa, đi ra ban công
hít vào một hơi thật sâu. Cô thực sự rất hoài niệm thế giới bên ngoài, từ khi
trở về Tiêu gia, cơ hội ra ngoài của cô ít đến thương cảm. Tiêu Ký Phàm sợ Đỗ
Vân Phi không có việc gì như hổ rình mồi vẫn quan sát họ, vì nghĩ cho sự an
toàn, khi anh không xử lý công việc xong trước, chỉ có thể oan ức cho cô ở lại
trong nhà.

Mà ngay cả Lâm Tử Hàn đi ra ngoài gặp Vương Văn Khiết, anh cũng không phê
chuẩn.

Ban công đối diện ban công của Duẫn gia, con ngươi của Duẫn Ngọc Hân do yêu
điên cuồng, lửa đố kị đang hừng hực thiêu đốt, khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn khiến
người ta không rét mà run.

Lâm Tử Hàn khi nhìn thấy cô ta, lòng run lên, nhấc chân đi về trong phòng ngủ.
Bộ dạng của Duẫn Ngọc Hân thật là khủng khiếp! Rất dọa người!

Trái tim nhảy loạn “thình thịch” vẫn chưa khôi phục toàn bộ, nữ hầu gõ cửa vào
cung kính nói: “Lâm tiểu thư, đại thiếu gia bảo cô xuống lầu một.”

“Xuống lầu một làm cái gì?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.

Trên mặt nữ hầu lập tức hiện lên hai áng mây đỏ, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tạ
thiếu gia tới, đại thiếu gia bảo cô xuống tiếp khách”

“Hả?” Lâm Tử Hàn giương miệng lớn, sợ ngây người, có lầm hay không, Tạ Vân
Triết tên Vương bát đản này, muốn đuổi theo cô sao? Lại có thể đuổi đến nơi
đây!

Đúng rồi, A Nghị đâu? A Nghị tại sao không giúp cô thêm một chút?

“Lâm tiểu thư?” Nữ hầu nghiêng đầu gọi, đánh giá vẻ mặt gây cười của cô, Tạ
thiếu gia ân cần đẹp trai như vậy, ở chung tốt hơn đại thiếu gia nhiều, cô tại
sao vừa nghe đến thấy anh thì bị hù dọa thành như vậy?

“Ưm…” Lâm Tử Hàn khép miệng lại, ý thức đang nhanh chóng vận chuyển, tự hỏi
khi nhìn thấy Tạ Vân Triết nên nói cái gì, nên làm cái gì.

Trời ạ, cô và anh quen biết nhau, Tiêu Ký Phàm làm sao bây giờ? Hai người bọn
họ chính là bạn tốt lâu năm đó.

Lâm Tử Hàn suy nghĩ nhiều lần, quyết định vẫn là đối mặt với thực tế, dù sao
sớm muộn gì đều phải giải quyết chuyện này… Chân run rẩy đi ra ngoài phòng
ngủ, còn chưa tới cầu thang, chợt nghe đến giọng nói thoải mái của Tạ Vân
Triết: “Ký Phàm, ngày đó thật sự là có chuyện nên chậm trễ, em cũng đừng bày
ra vẻ mặt xụ này với anh, anh đây không phải chủ động đến nhà thỉnh tội sao?”

Chuyện gì cũng có thể mượn cớ được, nhất định sống chết không thể thừa nhận
chuyện người khác bắt nhầm, chuyện mất mặt như thế, giữ lại cho một mình mình
biết là được rồi!

Lâm Tử Hàn đứng ở cầu thang tầng hai, lộ ra cả người đang len lén nhìn chăm
chú vào Tạ Vân Triết, anh vẫn còn đẹp trai như vậy, nhiều ánh dương quang như
vậy, ôn hòa như vậy!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.