Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 162: Trở lại Tiêu gia (1) – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 162: Trở lại Tiêu gia (1)

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Ký Phàm, xem ra lần này là trốn không thoát,
quên đi, cứ tạm thời làm theo an bài đó thôi, dù sao sớm muộn đều phải đối mặt
với chuyện này, trốn cũng không phải biện pháp tốt!

Chỉ là, nghĩ đến Tạ Vân Triết vì mình mà thương tâm đến chết, trong lòng cô
vẫn có chút hơi sợ.

“Chúng ta có thể đi chưa?” Tiêu Ký Phàm hỏi bên tai cô, Lâm Tử Hàn không tình
nguyện gật đầu, ánh mắt rơi vào caravat màu phấn hồng trên cổ anh, kinh ngạc
ngây ngẩn người, anh lại có thể đeo caravat màu phấn hồng cô mua! Đó là màu
phấn hồng anh chán ghét đến cực điểm đó!

Tiêu Ký Phàm mỉm cười, hỏi: “Loại vẻ mặt này của em, là biểu thị nhìn rất đẹp
hay là khó coi?”

Lâm Tử Hàn gật đầu một cái: “Nhìn rất đẹp, so với con chó đeo còn đẹp hơn
nhiều”

“Em nói cái gì?” Vẻ mặt tỏa sáng vừa nãy của Tiêu Ký Phàm lập tức biến âm u,
cô cầm caravat cho chó đeo còn không tính, cư nhiên còn mang anh so sánh với
chó!? Cô chán sống rồi sao?

Lâm Tử Hàn vô tội mà quan sát anh, không rõ bản thân làm sao lại đắc tội với
anh, cô chẳng qua là nói thật mà thôi, xảy ra chuyện gì?

Sự vô tội của cô, khiến Tiêu Ký Phàm nhìn quả thật muốn thổ huyết, không chấp
nhặt với cô nữa, sớm muộn có một ngày anh sẽ điên mất, quên đi, nhẫn!

Xe đi được hơn mười phút, đi trên một làn đường riêng, Tiểu Thư Tuyết vui cười
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói với Lâm Tử Hàn: “Mẹ, chúng ta đến qua đây tặng
hoa cho một dì xinh đẹp rồi”

“Chê cười! Mẹ còn cần con nhắc nhở sao!” Bởi vì tim đập gia tốc, Lâm Tử Hàn
tức giận mắng, lập tức sẽ đối mặt với Duẫn Ngọc Hân và Tiêu phu nhân, trời ạ!
Cô cũng không thể được vào thời khắc này mà nhảy ra khỏi xe chứ?!

“Mẹ, vì sao bây giờ không cần tặng?” Tiểu Thư Tuyết dùng tiếng nói vang dội
của mình làm phiền cô tới cùng.

“Hỏi ba ba Tiêu của con ấy” Lâm Tử Hàn không nhịn được nói, cũng không thể nói
chuyện này chứ? Như vậy chỉ biết dẫn ra lòng áy náy của cô mà thôi, tuy rằng
Duẫn Ngọc Hân rất độc ác, nhưng mình cướp đoạt vị hôn phu của người ta cũng
rất không tốt.

Tiêu Ký Phàm vẫn trầm mặc dùng cánh tay dài vòng qua thân thể Tiểu Thư Tuyết,
khẽ mỉm cười nói: “Bởi vì ba ba sau khi yêu một người, phát giác mình làm sai
rồi”

Lúc trước anh sao lại để Lâm Tử Hàn đi tặng hoa cho Duẫn Ngọc Hân chứ? Nhớ tới
điểm ấy, anh đã cảm thấy rất thấy thẹn đối với cô, rõ ràng nhận hết sự vũ nhục
và toan tính của Duẫn Ngọc Hân, lại còn muốn cho cô nhẫn nhục tặng hoa, lúc
trước cô nhất định rất khó chịu rồi?

Lâm Tử Hàn nghe được lời của anh, có chút động lòng nhìn anh một cái, phát
hiện anh cũng không giống như là tự ái nói đùa. Mỗi lần nghe được anh nói yêu
cô, cô đều như đang ở trong mộng, cảm giác rất không chân thực.

Xe đỗ ở trước nhà, Duẫn Ngọc Hân và Tiêu phu nhân sau khi nghe được tiếng xe
thì mừng rỡ chạy ra. Ngày hôm qua Tiêu phu nhân đến công ty năn nỉ Tiêu Ký
Phàm dọn về nhà ở, anh liền đồng ý, còn tưởng rằng anh chỉ là nói cho có lệ,
không nghĩ tới hôm nay sẽ trở lại.

Tiêu Ký Phàm một tay ôm Tiểu Thư Tuyết, một tay dắt Lâm Tử Hàn ra khỏi xe, tay
kia của Lâm Tử Hàn gắt gao nắm lưng ghế dựa, nhất định không muốn xuống xe.
Vừa thấy Tiêu phu nhân, lòng cô lại sợ hãi, so với Tạ phu nhân ba năm trước
đây còn kinh khủng hơn!

Tiêu Ký Phàm sửng sốt, cánh tay dài ôm eo cô, túm cô ra khỏi xe.

“Em không cần ——!” Lâm Tử Hàn hô nhỏ, thân thể bất ổn theo quán tính mà bổ
nhào xuống đất, thẳng tắp nằm sấp trước mặt Tiêu phu nhân, đau đến chân mày cô
nhíu chặt.

Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân sững sờ, nhìn nhau lập tức không rõ là chuyện
gì xảy ra.

Lâm Tử Hàn chật vật bò lên từ trên mặt đất, cúi thấp đầu đã trốn ra phía sau
Tiêu Ký Phàm, nhất định không dám ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trước mắt.

Tiểu Thư Tuyết đã trốn sau lưng Tiêu Ký sớm hơn một bước, ôm chân thon dài của
anh thò đầu nhỏ len lén nhìn Duẫn Ngọc Hân, kia là nữ quỷ trong miệng Vương
Văn Khiết, con bé nhớ rõ mà!

Tiêu Ký Phàm buồn cười quay đầu lại nhìn liếc mắt hai mẹ con dàn hàng phía
sau, nói với Tiêu phu nhân: “Mẹ, đây là vị hôn thê của con, tên Lâm Tử Hàn.”
Không quay đầu lại, trở tay chụp tới tóm Lâm Tử Hàn tớitrước mặt anh.

Lâm Tử Hàn bất ngờ đứng vững, gian nan lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi
hơn, lễ phép hô: “Chào Tiêu phu nhân, chào giám đốc Duẫn”

“Là cô?” Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân lại sửng sốt, vô ý thức nói ra hai chữ
này.

Ba chữ vị hôn thê làm đau đớn màng tai Duẫn Ngọc Hân, tuy rằng cô ta có thể
đoán được trong khoảng thời gian này Tiêu Ký Phàm dọn ra ngoài ở là bởi vì cô.
Nhưng cô ta vẫn đang là một lòng đợi chờ, cô ta tình nguyện tin tưởng Tiêu Ký
Phàm chỉ là nhất thời hồ đồ, chờ sau khi anh chơi chán sẽ tự động trở lại bên
mình.

Đợi thời gian dài như vậy, lại chờ tới kết quả này, trái tim cô ta, trong nháy
mắt như bị gió lạnh mơn trớn, lạnh lẽo một mảnh!

“Ký Phàm, con điên rồi sao?” Tiêu phu nhân quan sát Lâm Tử Hàn bị ngã mà trên
đầu dính cây cỏ, run giọng hỏi, loại phụ này lại có thể cũng muốn làm con dâu
Tiêu gia?

Tiêu Ký Phàm chưa có đáp lại vấn đề của bà, trở tay kéo một người ở phía sau,
đưa ra trước mặt Tiêu phu nhân, dùng giọng điệu một chút cũng không giống đang
nói đùa: “Đây là con gái của con, Thư Tuyết”. Cúi người dụ dỗ Tiểu Thư Tuyết:
“Ngoan, nói chào bà nội và dì đi con”

“Cháu chào bà, chào dì” Tiểu Thư Tuyết phóng khoáng nói, thấy Duẫn Ngọc Hân
không hung ác với mình, lá gan liền lớn lên.

“Ký Phàm, anh sao lại có thể giúp người khác nuôi con chứ?” Duẫn Ngọc Hân vẫn
trầm mặc hổn hển nói, anh sao lại có thể lấy một người có đã kết hôn, có con
với chồng trước chứ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.