Hai người đàn ông lập tức bắt đầu tranh chấp.
Khó khăn lắm mới được tự do, Lâm Tử Hàn không liếc mắt nhìn vào cánh tay đau
đớn, cuống quít tìm túi của mình chuẩn bị chạy. Duẫn Ngọc Hân nói rất rõ ràng,
đây là tài liệu quảng cáo rất quan trọng của công ty, nếu đánh mất phải bán
mạng mất mười lần.
Nhưng mà, trên sàn nhà có hai cái túi màu đen, cái nào mới là của cô? Ánh đèn
tối như vậy, cô không thể phân biệt được hai cái túi xách có gì khác nhau.
Mặc kệ, chạy thoát rồi hãy nói tiếp.
Nếu vậy, cô cầm lấy hai chiếc túi cùng màu, chạy trốn theo hướng thang máy.
Thật là đáng sợ! Nơi này thật khủng khiếp!
“Không được chạy!” Người đàn ông giận dữ xô cửa, muốn lấy lại cái túi của cô,
nhưng mà cổ tay bị Lãnh Phong giữ chặt.
Anh ta bị phân tâm, do đó Lãnh Phong có thể kiểm soát anh ta. Lãnh Phong dùng
súng của mình chỉ vào anh ta, liếc từ trên xuống, lạnh lùng mở miệng: “Yên
tâm, tôi sẽ không giết anh, nói cho lão đại của các anh biết, đây là lần khoan
dung cuối cùng”.
Người đàn ông không nghe thấy anh đang nói gì, lúc này, anh ta thầm nghĩ phải
lấy túi xách của mình. Phải lấy về!
Một mạch chạy lên xe buýt, Lâm Tử Hàn mới ngừng sợ hãi, cơ thể trĩu xuống, cô
vỗ ngực thở phì phò. Khi hơi thở thuận lại, cảm giác cánh tay rất đau, vừa
nhìn thì thấy cánh tay trắng muốt đỏ một mảng.
Hu… Cô thực sự khóc không ra nước mắt, chỉ mười phút cô lại biến mình thành
như vậy, tài liệu quảng cáo cũng không đưa được.
Thu hoạch duy nhất là túi xách trên tay mình, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua.
A! còn rất mới, đem đi bán khoảng mười ngày sau nhất định có tiền.
Trở lại công ty, sau nửa ngày Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng tới phòng làm việc của
Duẫn Ngọc Hân. Trong phòng làm việc, Duẫn Ngọc Hân ngồi trên ghế da, lắc lư
tập tài liệu trong tay, với sự có mặt của cô, ngay cả liếc mắt nhìn một cái
cũng không.
“Giám đốc Duẫn, ở khách sạn Tinh Duyệt phòng 2017 không có Ngô tổng…” Lâm Tử
Hàn dè dặt mở miệng, chỉ có hai phần tử khủng bố, hu…!
Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn cô, không chấp thuận nói: “Ồ, tôi nhớ nhầm, địa
chỉ là phòng 2117”.
“Cái gì?” Lâm Tử Hàn cảm thấy máu trên cơ thể chạy ra khỏi đỉnh đầu, cô choáng
váng! Cô ngay cả nửa cái mạng chút nữa đã đánh mất, cô ta lạnh lùng nói một
câu – nhớ lầm địa chỉ????
Hơn nữa, rõ ràng là cố ý! Người phụ nữ này! Lâm Tử Hàn cả người run rấy, cắn
chặt môi dưới, vừa tức vừa bất bình.
Duẫn Ngọc Hân trêu đùa mà nhìn cô, một lần nữa mở miệng: “Không có nghĩa gì,
phiền cô tới đó một lần nữa”.
“Tôi…” Lâm Tử Hàn tức giận đến không thể nói bất cứ từ nào.
“Thế nào? Không muốn đi?” Duẫn Ngọc Hân cau mày, giả vờ tức giận nói.
Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, khó khăn nhấn sự tức giận xuống tận đáy lòng, ngẩng
đầu lên lần nữa, khuôn mặt lập tức tươi cười: “Tất nhiên là không, tôi sẽ đi”.
Nói xong quay người bước ra khỏi phòng làm việc của cô ta.