Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 147: Tình cờ gặp gỡ – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 147: Tình cờ gặp gỡ

“Anh hiện tại cả ngày không ở công ty, có được không?” Trên xe, Lâm Tử Hàn hỏi
Lãnh Phong đang chuyên tâm lái xe, trong trí nhớ của cô, mấy ngày này anh hình
như đều chơi cùng Tiểu Thư Tuyết.

“Chuyện của công ty anh sẽ xử lý tốt, em không cần lo lắng” Lãnh Phong nhìn cô
liếc mắt nói, Lâm Tử Hàn “Ờ” một tiếng sau đó gật đầu, ngẫm lại lúc trước khi
cô ở công ty, anh hình như bình quân một tuần cũng đi làm có ba ngày. Thời
gian đi làm ngắn, việc kinh doanh của công ty còn không làm lỡ, không có người
nào làm tổng tài lại thanh thản như anh!

“Muốn đi nơi nào chơi?” Lãnh Phong thoáng chậm lại tốc độ xe hỏi, phía trước
chính là đường giao lộ.

“Con muốn đi công viên nhi đồng!” Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng nói.

“Lại là công viên nhi đồng, còn chưa chán à” Lâm Tử Hàn chịu hết nổi nói, hơn
nữa mỗi lần đi mình chỉ có việc nhìn, buồn chán! Sắc mặt của cô biến đổi, cười
tủm tỉm nói: “Bảo bối, chúng ta đi thế giới vui vẻ chơi có được không? Nơi đó
có trượt tuyết, còn có đi xe trượt, còn có…”

“Được, được! Con muốn đi!” Tiểu Thư Tuyết hưng phấn nói.

Lâm Tử Hàn vui vẻ, cao hứng nói: “Được, Phong ca, đi nhanh lên một chút thôi!”
Xe cũng không nghe lời của cô mau chạy đi, Lâm Tử Hàn có chút chột dạ nhìn
phía Lãnh Phong, thấy anh đang dùng ánh mắt xem thường nhìn mình.

Lãnh Phong liếc dáng điệu vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của cô, thiếu chút nữa muốn
thổ huyết, ngay cả trẻ con hai tuổi cũng lừa gạt, cô thật đúng là cực phẩm
giữa đám vô lại. Cái gì mà xe trượt, trượt tuyết, thứ nào mà trẻ con hai tuổi
có thể chơi đây?

“Kỳ thực bên trong vẫn còn cung cấp thêm rất nhiều trang bị cho trẻ con chơi
đùa.” Lâm Tử Hàn hắc hắc cười nói giải thích: “Giống ngựa gỗ xoay tròn này,
sàn nhảy này…”

Lãnh Phong không đợi cô dài dòng hết, đạp chân ga đi đến hướng thế giới vui
vẻ, rất nhanh liền tới rồi. Bởi vì là ngày nghỉ, người xếp hàng mua vé dài hơn
mười mét.

Thấy loại trận thức này, Lãnh Phong thật muốn quay đầu đi, Lâm Tử Hàn bên cạnh
lại không nhanh không chậm tìm kiếm tiền trong túi. Vừa đếm xong, nhanh tay
dắt Tiểu Thư Tuyết đẩy cửa xuống xe, chạy qua trước cửa sổ bán vé.

“Chờ một chút!” Lãnh Phong gọi chạy theo sau, Tiểu Thư Tuyết hoàn toàn không
nghe thấy. Anh hổn hển nhìn phía Lâm Tử Hàn, trách cứ nói: “Em để cho nó đi
mua vé?!” Để cho một đứa con nít hai tuổi một mình chạy trước cửa bán vé đi
mua vé sao?

“Luôn luôn đều là nó mua vé em trả tiền mà.” Lâm Tử Hàn nhìn anh một cái nói,
không rõ anh đang lo lắng thái quá những thứ gì.

Lãnh Phong thật sự là hết chỗ nói rồi với cô rồi, đẩy cửa xuống xe, Lâm Tử Hàn
ý thức được anh muốn làm cái gì, vội vàng kéo lại cánh tay anh, nói: “Anh đừng
đi xuống, chờ nó trở về là được, yên tâm đi, không có việc gì”

Nói đồng thời nhìn phía Tiểu Thư Tuyết, chỉ thấy con bé đứng ở trước cửa sổ hạ
tay nhỏ bé nắm ống quần của một nữ thanh niên lắc lắc. Dùng giọng nói ngọt
chết người của mình nói: “Chị ơi, giúp em mua ba phiếu phiếu!” [Vé đó các bạn,
Yu để thế này cho ngây thơ nhé ^^]

Nữ thanh niên đầu tiên là sửng sốt, lập tức vui vẻ một tay ôm lấy con bé, nói
với nam thanh niên bên cạnh nói: “Đứa trẻ thật đáng yêu”

“Tiểu Thư Tuyết?!” Đỗ Vân Phi kinh ngạc trừng mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết trong
lòng đồng sự, kinh hô một tiếng, con bé tại sao lại ở chỗ này? Vô ý thức nhìn
bốn phía xung quanh. Phương thức chen ngang của Lâm Tử Hàn anh ta quá hiểu rõ,
lúc này cô nhất định đang ẩn ở ngay gần đây!

“Chú Đỗ!” Mặt Tiểu Thư Tuyết giãn ra thoải mái mà cười tươi, nhoài về phía
trong lòng anh ta. Lãnh Phong không cho phép nó gọi người khác là ba ba, nó
nhớ kỹ mà.

Một tiếng xưng hô của con bé, lại khiến trái tim Đỗ Vân Phi bị thương thêm một
lần, anh ta thích nghe con bé gọi mình là ba ba, cảm giác như vậy rất thân
thiết, nghe rất vui mừng.

“Hai người biết nhau sao?” Nữ thanh niên đã mua vé xong không giải thích được
mà quan sát hai người.

Hai tròng mắt Đỗ Vân Phi tối sầm xuống, không để ý đến nữ thanh niên kia, có
chút thương cảm hỏi Tiểu Thư Tuyết trong lòng: “Mẹ đâu? Mẹ ở chỗ nào?”

Lãnh Phong một mực lo lắng cho Tiểu Thư Tuyết bởi vì Đỗ Vân Phi xuất hiện, hai
tròng mắt híp lại, trên mặt nổi lên rõ ràng một chút lạnh lùng khốc liệt. Phút
chốc cũng không chần chờ mở cửa xe, cất bước lớn đi đến phía Tiểu Thư Tuyết.

“Phong ca…!” Lâm Tử Hàn kinh hãi, rất nhanh đi theo, kéo góc áo anh lo lắng
nói: “Phong ca, anh ở chỗ này chờ em, em đi ôm Thư Tuyết về”

“Vì sao?” Lãnh Phong hơi quay đầu lại, dùng dư quang khóe mắt nhìn cô.

“Bởi vì…” Lâm Tử Hàn nhất thời nghẹn lời, bởi vì cô không muốn hai người bọn
họ xung đột, đánh nhau trước mặt công chúng, cũng sẽ không tốt!

Lo lắng của cô chỉ do dư thừa, Lãnh Phong không phải người nông cạn như thế,
Đỗ Vân Phi cũng không là người không có định lực như vậy, huống hồ, anh ta còn
có nhiệm vụ trong người.

Đỗ Vân Phi và nữ thanh niên mặc thường phục được cục cảnh sát phái đi điều tra
sự tình, nếu không, anh ta mới sẽ không buồn chán chạy đến chỗ này chịu khổ!

Lâm Tử Hàn thấy bước chân của Lãnh Phong không dừng lại, khẽ cắn môi, chặn ở
trước mặt anh vọt tới trước mặt Đỗ Vân Phi, một tay đoạt lại Tiểu Thư Tuyết,
với tốc độ nhanh nhất cúi mình chào: “Vân Phi, cám ơn anh, em vội, sau này nói
chuyện nhé!”

Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Vân Phi, ôm Tiểu Thư Tuyết chạy đến bên
Lãnh Phong.

“Tử Hàn!” Đỗ Vân Phi cấp thiết gọi một tiếng, bước nhanh tiến lên, bàn tay lớn
với lên cánh tay Lâm Tử Hàn. Khi mới vừa đụng tới góc áo của cô, một trận đau
đớn từ cổ tay truyền đến, anh ta sửng sốt. Ngưng thần liền thấy vẻ mặt lạnh
lùng của Lãnh Phong, đang lạnh lùng mà nhìn mình chằm chằm.

Đỗ Vân Phi sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát làm cảnh sát sáu năm, bản lĩnh
hiển nhiên sẽ không kém đến nỗi bị anh nắm chặt thì run run. Anh ta ra sức di
động cánh tay, nỗ lực cứu tay của mình từ trong tay Lãnh Phong, đáng tiếc, mặc
cho anh ta xuất lực thế nào, Lãnh Phong vẫn là một bộ dạng không chút sứt mẻ.

“Cảnh sát Đỗ, trước công chúng dây dưa không ngớt, không quá thích hợp thôi?”
Lãnh Phong mỉa mai mà nói ra, sau đó bỏ tay anh ta ra.

Đỗ Vân Phi nhìn người đàn ông cuồng vọng không kềm chế được trước mắt này, thù
mới hận cũ đan xen trong lòng anh ta dấy lên một đám lửa nóng hừng hực, bốc
cháy đến anh ta chỉ hận không thể lập tức cho anh một phát súng, khiến anh
vĩnh viễn biến mất ở trên thế giới này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.