Trong phòng làm việc trên tầng hai, Lãnh Phong nghiêng người dựa vào ghế sofa,
một lần nhìn khắp nơi đoan video A Nghị chỉnh lý lại, lẳng lặng nhìn chăm chú
vào hình ảnh bóng hình xinh đẹp quen thuộc.
Anh xem rất nhiều lần, chỉ là muốn tìm được lý do có thể làm cho mình càng
thêm hận cô sâu sắc hơn! Bởi vì, anh thực sự không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm
làm những thứ gì với cô, chỉ giữ cô lại…
Nhưng mà, nhìn hồi lâu lại ngay cả nửa điểm thu hoạch cũng không có, bởi vì
anh yêu cô, từ lâu đã vượt qua tất cả, thế cho nên trả giá bằng tính mạng của
mình!
“Lâm Tử Hàn….” Anh nói nhỏ một tiếng, đưa tay “Tạch” một tiếng tắt máy chiếu
phim đi, cả người thất vọng ngả ra sau, tựa ở trên ghế sofa.
“Thủ lĩnh” A Nghị đứng ở cạnh cửa nghiêm túc gọi một tiếng, nói: “Tư liệu thân
phận của Lâm Tử Hàn đã điều tra ra”
Lãnh Phong bỗng dưng mở mắt ra, con ngươi như vì sao thẳng tắp rơi vào túi tư
liệu trong tay A Nghị.
A Nghị đi đến, đặt túi tư liệu tới trước mặt anh, Lãnh Phong cũng không đưa
tay đi đón túi tư liệu, nâng mắt lên khẽ liếc A Nghị. Khẽ hít một hơi nói:
“Lâm Tử Hàn đã từng nói qua, nếu như tôi điều đã điều tra xong thân phận của
cô ấy, tôi sẽ hối hận vì gặp phải cô ấy, yêu cô ấy, cậu thấy sao?”
A Nghị sửng sốt, sau một lúc do dự gật đầu: “Đúng vậy”
Trái tim Lãnh Phong bởi vì câu trả lời A Nghị mà trầm xuống, Lâm Tử Hàn, cô
rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, sao lại khiến anh hối hận vì gặp cô, yêu cô?
Anh rất muốn biết, một giọng nói khác dưới đáy lòng lại đang không ngừng từ
chối muốn biết, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, trái tim anh yêu Lâm Tử Hàn cũng
đã không có khả năng thay đổi, cần gì phải đau khổ truy tìm lý do khiến mình
hối hận chứ?
Lâm Tử Hàn! Đời này, tôi xem như là bại bởi em! Lãnh Phong cười khổ một tiếng.
Lãnh đạm mà mở miệng nói: “Nếu như vậy, đem tư liệu đốt đi”
A Nghị gật đầu, không nói thêm một lời vô ích, xoay người lui ra ngoài. Đối
với thân thế và quá khứ oanh oanh liệt liệt của Lâm Tử Hàn, anh thật sự còn
kinh ngạc rất lâu.
Anh biết Lãnh Phong yêu Lâm Tử Hàn sâu đậm, cũng có thể tưởng tượng nếu Lãnh
Phong biết Lâm Tử Hàn là vợ của Tạ Vân Triết, con gái của Lâm Trúc thì sẽ có
tình trạng gì.
Yêu sâu đậm, tự nhiên thương tổn cũng nặng, Lãnh Phong từ lúc gặp phải Lâm Tử
Hàn sau này, đã không phải là sát thủ máu lạng, quả quyết khát máu nữa!
Đối với chuyện Lâm Tử Hàn ăn cắp, xuất hiện sự khoan dung mà Lãnh Phong từ
trước đến nay chưa hề có, điểm này anh là rất không tán thành, bởi vì thân
phận Lãnh Phong quá đặc biệt, không suy nghĩ kỹ, thì rất có thể thêm cả tính
mạng vào.
Tình yêu, là một thứ rất đáng sợ! Chôn vùi sinh mệnh trong tay một người phụ
nữ, thật sự là quá không đáng.
Nếu Lãnh Phong bằng lòng tiếp tục bảo vệ tình yêu của mình, như vậy anh là
thuộc hạ, đương nhiên cũng sẽ không có bất luận dị nghị gì, anh nên làm, là ở
một bên yên lặng mà bảo vệ thủ lĩnh của mình!
~~~~~~~~~
Lãnh Phong đương nhiên biết làm như vậy là rất không lý trí, nhưng mà, muốn
anh mất đi người phụ nữ phức tạp như Lâm Tử Hàn, anh lại càng không muốn.
Không những là bởi vì cô là mẹ của Thư Tuyết, quan trọng hơn là anh yêu cô,
nguyện ý đi hết cả đời này với cô!
Bất tri bất giác anh đã đi tới cửa phòng Lâm Tử Hàn, do dự gõ cửa phòng sau đó
đẩy cửa đi vào. Trên ghế sofa, Lâm Tử Hàn đờ đẫn mà ngồi yên, thậm chí ngay cả
có người vào cũng không phát hiện ra.
Trong lòng cô, Tiểu Thư Tuyết đã gối lên trong lòng cô ngủ.
“Vì sao không đặt con lên giường?” Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô thản nhiên mở
miệng.
Lâm Tử Hàn bị lời anh nói như thế, thân thể sững sờ một chút sau đó kinh hoảng
trừng mắt nhìn anh, ôm Tiểu Thư Tuyết theo bản năng ý thức mà siết chặt.
Nhìn bộ dạng cô khẩn trương như vậy, Lãnh Phong thoáng hòa hoãn biểu tình trên
mặt, cúi người xuống đưa tay ôm Tiểu Thư Tuyết.
“Anh muốn làm gì?” Thân thể Lâm Tử Hàn dựa ra sau, nỗ lực tránh thoát tay anh.
Bởi vì sợ hãi làm con tỉnh, Lãnh Phong không dùng thói quen tác phong bá đạo
cứng rắn đoạt lại, hạ giọng nói: “Nó ngủ như thế, rất dễ cảm lạnh”
Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng buông tay, theo anh ôm con đi. Lãnh Phong ôm lấy
Tiểu Thư Tuyết, người đã đi đến hướng giường lớn, nhẹ nhàng mà đặt con bé trên
giường lớn, đắp chăn lại.
Lâm Tử Hàn trầm mặc nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của anh, phát giác anh
thật là một người đàn ông ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ, nuông chiều Tiểu Thư Tuyết,
đã vượt quá người thường.
Một người đàn ông tốt như vậy, lại bị cô tự tay đánh mất, tuy rằng cô không
muốn như thế…
Khi cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, Lãnh Phong mới quay người lại, ánh mắt
rơi vào thân thể Lâm Tử Hàn vẫn dại ra như cũ, tiếp xúc tới ánh mắt hối hận
của cô.
Cô đang hối hận? Hối hận cái gì? Hối hận ba năm trước đây gặp gỡ anh? Hối hận
đã sinh con? Hay là… Nghĩ đến con, anh thật vất vả miễn cưỡng đè dụng tâm
trong lòng, trong nháy mắt đã dịu xuống.
Cô một mình một người sinh con, nuôi con lớn, công trạng khổ lao phiền hà đều
chiếm hết, anh nên cám ơn cô mới đúng, là anh nợ cô!
Lâm Tử Hàn nhìn Lãnh Phong đứng ở tại chỗ nhíu chặt mày, hoàn toàn đoán không
ra anh muốn làm gì, mấy ngày nay, cô thực sự rất sợ hãi nhìn thấy anh!
Cô thoạt nhìn mệt mỏi quá, rất tiều tụy, Lâm Tử Hàn trước đây nghịch ngợm mơ
hồ đã mất. Là cô tạm thời đang lẩn trốn? Hay là vĩnh viễn thay đổi? Anh hy
vọng là người trước, bởi vì anh yêu, chính là Lâm Tử Hàn đơn thuần đến ngu
xuẩn, ngây thơ đến ngu ngốc kia.
Lãnh Phong lãnh đạm tiến lên phía trước vài bước đứng lại trước mặt cô, cúi
người xuống một tay ôm lấy ngang người cô, ôn nhu giống như thời khắc ôm lấy
Tiểu Thư Tuyết vừa rồi.
Ở trong lòng Lâm Tử Hàn hô nhỏ một tiếng, kinh sợ quan sát anh nói: “Đây là
một lần ôn nhu cuối cùng trước khi em chết sao?”