“Ba ba, mẹ nói trên trời thần tiên ở, vì sao con không thấy được thế?” Tiểu
Thư Tuyết lần thứ hai quay đầu lại, lắc vai hỏi vấn để mình không hiểu.
Lãnh Phong ôn nhu cười nói: “Mẹ là ngu ngốc, trên trời cũng không có thần
tiên” Nhắc tới Lâm Tử Hàn, trong đầu của anh bị vật gì nho nhỏ tác động cho
giật mình, anh biết, bản thân vẫn đang nghĩ đến cô.
Không biết cô hiện tại thế nào rồi? Nhất định sắp điên rồi? Đây chỉ là trừng
phạt nho nhỏ anh giành cho cô, trừng phạt một mình mang con đi!
“Cô bạn nhỏ, như vậy rất nguy hiểm nha.” Giọng nói tiếp viên hàng không ngọt
ngào vang lên, Tiểu Thư Tuyết nghi hoặc mà quay đầu lại, sau khi nhìn người
vừa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt cười rạng rỡ, cao giọng hô: “Dì Lâm
Lâm…”
Tô Lâm Lâm kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn Tiểu Thư Tuyết cười đến dị thường hưng
phấn, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Lãnh Phong, trời ạ! Sao lại là anh ta? Người
đàn ông bị câm điếc… hự… soái ca đã từng được Lâm Tử Hàn giấu qua đêm ở
nhà?
“Tiểu Thư Tuyết, cháu sao lại ở chỗ này?” Tô Lâm Lâm nói lắp, bởi vì cô không
biết ngôn ngữ của người câm điếc, cho nên cô không biết nên nói chuyện với
Lãnh Phong như thế nào.
“Ba ba muốn mang cháu đi nghe tiếng chuông nước Ý.” Tiểu Thư Tuyết đắc ý dào
dạt nói.
Ba ba? Tô Lâm Lâm càng thêm nghi hoặc, người bị điếc… hự… soái ca lúc nào
thì thăng cấp làm ba ba Tiểu Thư Tuyết? Lẽ nào Lâm Tử Hàn chính là bỏ trốn
cùng anh ta?
“Nghe tiếng chuông nước Ý, dì Lâm Lâm cho cháu đi nghe là được rồi, sao còn
muốn đích thân chạy đi? Đúng rồi, mẹ cháu đâu?”
“Ba ba nói mẹ không thích đi.” Tiểu Thư Tuyết nghiêm trang nói.
Trời ạ! Không phải là bị bắt cóc chứ? Tô Lâm Lâm thầm nghĩ, đánh giá vẻ mặt
trầm mặc của Lãnh Phong, một lúc sau thì hoa tay múa chân nói: “Anh muốn dẫn
con bé đi nơi nào? Tôi cho anh biết, tôi sẽ báo cáo với cơ trưởng chuyện này,
anh tốt nhất không nên động chủ ý gì”
Lãnh Phong cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô, nói: “Phiền cô cho tôi
một cốc nước lọc”
“A? Anh không phải người điếc sao?” Tô Lâm Lâm lần thứ hai ngạc nhiên theo dõi
anh.
“Tôi đã khôi phục bình thường”
“Anh muốn dẫn Tiểu Thư Tuyết đi nơi nào? Tử Hàn đâu? Anh làm gì cậu ấy?” Tuy
rằng hận chết Lâm Tử Hàn, nhưng cô cũng không nghĩ tới muốn cô ấy chết.
“Cô yên tâm, cô ấy hiện tại rất tốt.”
“Tôi không tin!” Tô Lâm Lâm lần thứ hai nhìn phía Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ nói:
“Thư Tuyết ngoan, nói cho dì Lâm Lâm, mẹ hiện tại ở nơi nào?”
“Mẹ ở nhà”
Tô Lâm Lâm vẫn có bộ dạng không tín nhiệm như cũ, nhìn liếc mắt vẻ mặt đầy ý
cười của Lãnh Phong, tức giận nói: “Anh đừng đắc ý, máy bay vừa hạ cánh xuống
đất tôi sẽ gọi cho Tử Hàn, nếu như anh dám làm gì với mẹ con cậu ấy, tôi cũng
sẽ không cho anh ra máy bay!”
“Xin cứ tự nhiên.” Lãnh Phong không quan trọng nhún nhún vai, hiện tại trừ anh
ra, không có ai có thể liên lạc với Lâm Tử Hàn! “Tiểu thư, nước lọc của tôi
đâu?” Anh lần thứ hai nhắc nhở.
Tô Lâm Lâm mắt nhìn đội trưởng đang trừng mắt với mình, không tình nguyện xoay
người đi vào lấy nước lọc cho anh.
Vừa xuống máy bay, Tô Lâm Lâm liền bắt đầu gọi điện thoại cho Lâm Tử Hàn, gọi
mấy lần đều là tắt máy. Chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn Lãnh Phong ôm
Tiểu Thư Tuyết ra khỏi sân bay.
Vì vậy, cô chuyển sang gọi cho Đỗ Vân Phi, lại một phen miêu tả đặc thù bên
ngoài của Lãnh Phong, điện thoại đầu kia trầm mặc ba giây, đau buồn nói: “Hắn
chính là Lãnh Phong”
“Anh ta chính là Lãnh Phong cướp dâu?” Tô Lâm Lâm không thể tin tưởng mà trợn
trừng mắt, cô còn tưởng rằng cướp dâu là một phú hào thân béo thể tròn, vẻ mặt
dữ tợn!
“Đúng vậy” Đỗ Vân Phi sau khi phun ra hai chữ, cúp điện thoại.
Tô Lâm Lâm biết mình lại khơi mào chuyện thương tâm của anh, trong lòng rất
xấu hổ, cô không nên nói về Lâm Tử Hàn với anh. Đều là bởi vì vừa rồi bản thân
quá mức sốt ruột, kết quả là, lo lắng của cô hóa ra là dư thừa!
~~~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn nằm trong phòng ngủ, đã hai ngày cũng không nói qua một câu gì,
không có đi ra khỏi cửa phòng. Cô không biết ngày như vậy còn phải qua bao
lâu, đau khổ chờ đợi như vậy một ngày đêm.
Thời gian hai ngày, lại cảm giác so với hai năm còn dài hơn, mỗi một phút mỗi
một giây đều là gian nan!
“Lâm tiểu thư, qua dùng cơm thôi!” Nữ hầu đồng tình mà liếc mắt nhìn cô, đặt
cơm nước trên bàn trà thủy tinh. Lâm Tử Hàn đờ đẫn đi tới, bưng bát lên rưng
rưng nuốt chửng cơm.
Cô không muốn chết, cô còn muốn chờ Thư Tuyết của cô trở về, cho nên, cô phải
ăn cơm, mới có khí lực đi chờ, mới có thể sống nuôi nấng con bé trưởng thành!
Lãnh Phong ôm Tiểu Thư Tuyết đi, hai ngày, bọn họ đang ở nơi nào? Cô thực sự
rất muốn biết!
“Lâm tiểu thư, tiên sinh bảo cô nghe!” Một vị nữ hầu đi đến, đưa điện thoại
cầm trong tay tới trước mặt Lâm Tử Hàn.
“Lãnh Phong?” Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh hoảng mà tiếp nhận điện thoại, vội la
lên: “Lãnh Phong! Anh trả lại con cho em! Hai người ở nơi nào——?”
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói hưng phấn của Tiểu Thư Tuyết: “Mẹ, ở
đây chơi rất thích, chuông thật lớn thật lớn, phòng ở thật xinh đẹp…”
“Thư Tuyết!” Lâm Tử Hàn kích động hô: “Thư Tuyết, hai người ở nơi nào? Mẹ nhớ
con, không thể trở về…”
“Ba ba mang Thư Tuyết đến chơi thật nhiều chỗ…!”
“Bảo bối, chú ấy không phải ba ba của con…” Lâm Tử Hàn thất thanh khóc rống
lên, nó sao lại có thể gọi Lãnh Phong làm ba ba? Nhất định là anh xui khiến!
Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!
“Mẹ không khóc, Thư Tuyết mua thật nhiều quà cho mẹ!” Tiểu Thư Tuyết ngồi ở
trong lòng Lãnh Phong, nghiêm trang mà trấn an.
Lâm Tử Hàn ngồi dưới đất, gấp đến độ sắp tắt thở, nức nở: “Mẹ cái gì cũng
không muốn, mẹ chỉ cần con trở về! Thư Tuyết, con không cần mẹ sao?”