A Nghị hơi sửng sốt, từ giữa kính chiếu hậu nhìn anh một cái, trước đây bản
thân vẫn kiến nghị anh đi điều tra Lâm Tử Hàn, đều bị anh cự tuyệt, ngày hôm
nay anh cuối cùng cũng thông suốt?
Lãnh Phong mở cửa xe, ôm Tiểu Thư Tuyết ngủ say đi đến phòng ngủ, Lâm Tử Hàn!
Cô bây giờ là triệt để ỷ lại anh, chỉ lo chơi đùa, ngay cả con gái cũng không
để ý!
“Chị, chị sao lại muốn lừa anh rể nhiều chuyện như vậy?” Lâm Tử Y nằm úp sấp ở
trên giường, đánh giá bàn chân nho nhỏ của Lâm Tử Hàn đang lay động trước mắt
mình.
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn cô, tức giận nói: “Không phải đã nói với em rồi sao?
Anh ấy không phải anh rể của em”
“Nhưng em coi anh ấy là anh rể của em mà” Lâm Tử Y chớp chớp mắt nhìn cô:
“Đúng là nhìn không ra chị còn thật sự có tài, quyến rũ được đàn ông thuộc
hàng thượng đẳng”
“Quyến rũ cái gì?! Em còn nói lung tung nữa chị đá em về nhà!” Lâm Tử Hàn tức
giận đến đưa tay chộp cái gối trên ghế sofa, đập vào gáy cô.
Lâm Tử Y rất nhanh mà lăn một vòng qua bên cạnh, lánh đi, sự dí dỏm trên mặt
không giảm: “Chị không nói cho em vì sao phải nói dối, em đây tìm anh rể uống
trà nói chuyện phiếm vậy.
“Em dám?!”
“Em không dám!”
Lâm Tử Hàn hiểu rõ cô ấy, không có chuyện thiếu đạo đức gì là cô ấy làm không
được, cho nên, cô không thể làm gì khác hơn là thu hồi tức giận không dùng
được. Không tình nguyện nói: “Lẽ nào em đúng là nhìn không ra Lãnh Phong cùng
ba của chị đối đầu với nhau sao?”
“Chị là sợ anh ấy biết không cần chị sao?”
“Có một chút, chị càng sợ chính là anh ấy sau khi biết chuyện này, hoài nghi
mục đích chị ở bên cạnh anh ấy” Trọng yếu hơn là, như vậy sẽ khiến Lãnh Phong
ngờ vực vô căn cứ về thân phận của cô, chỉ riêng đoạn quá khứ hoa lệ lệ kia
cũng rất có thể bị tìm ra sự thật. Điều quan trọng nhất là, Tạ Vân Triết và
anh là bạn tốt! Trời ạ, nhớ tới vấn đề lớn liên tiếp này, đầu cô bắt đầu tê
dại!
“Chị, chị vốn rất ngốc! Chị cứ đánh như thế thì biến thành ngốc thật đấy!” Lâm
Tử Y vội kêu lên, cô lại đánh xuống đầu mình như thế, một lúc sau chắc phải
đưa đi viện.
Lâm Tử Y khí thế hừng hực vỗ ngực: “Yên tâm đi, anh ấy dám không cần chị, em
liều mạng với anh ấy!” Bởi vì vỗ có chút dùng sức, hơi thở thiếu chút nữa
không thuận, ghé vào mép giường từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Lâm Tử Hàn mỉa mai liếc nhìn cô đang sống không bằng chết, kiểu như này, còn
muốn liều mạng với người ta?! Quả nhiên là cách nghĩ rất Lâm Tử Y!
“Em không gây thêm phiền cho chị, chị đã rất vui mừng” Lâm Tử Hàn chui vào ổ
chăn, không hề phản ứng cô.
“Này, chị ngủ ở giường em để làm chi?” Lâm Tử Y một tay lấy cái chén cốc lên
người cô, lớn tiếng nói: “Anh Nghị nói, gian phòng này tạm thời thuộc về em”
“Chúng ta còn phân cái gì mà chị em chứ, cùng nhau ngủ đi” Lâm Tử Hàn hi hi
cười nói, bởi vì anh Nghị không phân phòng cho cô, Lâm Tử Y, Lâm Thư Tuyết đều
có, cô lại không có!
“Anh rể một người ở trên tầng hai lạnh lẽo, rất thương cảm nha” Lâm Tử Y cười
gian kéo cô xuống giường, đẩy qua cửa.
“Anh ấy mới không cần thương xót…!” Lâm Tử Hàn bị cô một đường đẩy ra khỏi
cửa phòng như thế, hổn hển kêu lên: “Này…! Lâm Tử Y! Em có thể thu hồi
chuyện bà tám của em lại không?”
Đáp lại cô là một tiếng “Rầm” cửa bị đóng sầm, Lâm Tử Hàn ôm gối đầu thì như
thế thương cảm, yên lặng đứng bên cửa gỗ khắc hoa.
Ngây người một lúc, thần trí Lâm Tử Hàn mới trở lại hiện thực tàn khốc không
gì sánh được, bên cạnh phòng rất nhiều, nhưng mà không có một người có thể mở
ra.
Cảnh này khiến cô phải hoài nghi Lãnh Phong rắp tâm, đang muốn mở miệng mắng,
phía sau lại truyền tới một người giọng nói của phụ nữ: “Lâm tiểu thư, tiên
sinh mời cô đến phòng ngủ của ngài”
Lâm Tử Hàn xoay người lại, nhìn nữ hàu biết rõ còn hỏi nói : “Đến phòng ngủ
của anh ta làm gì?” Nữ hầu không hiểu mà lắc đầu: “Xin lỗi, tiên sinh cũng
không nói gì”
Nghe thấy Lâm Tử Hàn “À” một tiếng, nữ hầu mới cúi đầu lui xuống.
Đáng ghét, người ta thật vất vả có thể lý trí một lúc, lại còn dám dùng đến
chiêu này, Lâm Tử Hàn căm giận mắng trong lòng . Cô rất rõ ràng, chuyến đi này
không những không thể phản kháng lại, còn bị anh ăn sạch sẽ!
Tuy là nghĩ như vậy, bước chân lại không tự chủ được đi lên tầng hai, cánh cửa
phòng ngủ Lãnh Phong khép hờ, Lâm Tử Hàn dè dặt ghé vào khe cửa nhìn xung
quanh .
“Rầm” một tiếng rung động, là tiếng động một vật nặng nện lên cửa gỗ, cửa gỗ
lay động, vừa vặn chạm lên mũi một người.
“A!”, Lâm Tử Hàn sau khi thét chói tai một tiếng, lấy tay bưng mũi bị đụng
đau, phẫn hận dùng chân đá văng cửa gỗ, nhìn thoáng qua quyển sách trên mặt
đất, trừng mắt nhìn Lãnh Phong tựa ở đầu giường nhàn nhã xem tạp chí.
Nghiến răng nghiến lợi mắng: “Vương bát đản!”
Lãnh Phong ngay cả con mắt cũng không ngẩng lên một chút, tiếp tục lật tờ tạp
chí kinh tế tài chính, thanh âm ôn hoà nói : “Nói cho anh biết, em chừng nào
thì mới có thể bỏ thói quen lén lút này đi?” Nói xong câu đó, mới giương mắt
không hài lòng liếc cô.
“Em vừa rồi không làm cái gì” Lâm Tử Hàn đứng cạnh cửalầm bầm.
“Tóm lại, loại thói quen này của em thật không tốt” Anh cũng không dám cam
đoan ngày nào đó ngủ mơ mơ màng màng, khi nhìn thấy bóng người thì rút súng
bắn chết cô.
“Em sửa là được thôi!” Sao lại hạ thủ đến cái mũi của người ta, thật là xấu!
Lãnh Phong thoả mãn cười nhẹ một tiếng, “Soạch” một tiếng khép tạp chí trong
tay lại: “Không còn sớm, lại đây ngủ thôi”
Mời cô ngủ? Nghe khẩu khí sao lại giống như mời ăn cơm vậy? Thật là gã đàn ông
không biết xấu hổ! Lâm Tử Hàn quẫn bách hi hi cười gượng hai tiếng nói: “Cám
ơn ý tốt của anh, cũng là anh tự mình ngủ đi”
“Nếu như em không muốn ngủ, mời tự giác chút ra đứng ở sân thượng đi”. “Tạch”
một tiếng, toàn bộ đèn đều tắt. Trong nháy mắt bóng tối bao phủ khắp ngõ ngách
gian phòng