Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài – Chương 131: Anh hùng cứu mỹ nhân (2) – Botruyen

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Chương 131: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)

Dưới loại tình huống này, anh làm sao có thể không lo lắng cho cô? Không mang
theo cô đi?

“Nếu như tôi không thả người?”

“Vậy tốt nhất ngay cả tôi cũng bắt lại, bằng không. . . Phải làm gì tạm thời
nói tiếp” Lãnh Phong liếc mắt nhìn ông ta một cái, lãnh tĩnh nói ra những lời
này.

Lâm ca cười ha ha, cười đồng thời dùng ngón trỏ chỉ lên ngực của anh: “Ha ha,
vị thanh niên này! Cậu làm tôi sợ!”

“Ông có thể cho rằng là tôi đang hù dọa ông, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi một
câu, người, ông là thả hay không thả?”

“Chúng ta sao không hỏi xem Lâm tiểu thư có đồng ý đi theo cậu hay không?” Lâm
ca ngừng cười, quan sát anh hỏi.

“Nếu như Lâm Tử Hàn không muốn đi, cũng là bởi vì cho do ông giở thủ đoạn!”
Lãnh Phong lần thứ hai nhìn phía Lâm Tử Hàn ở hoa viên, nói: “Lâm ca, kỳ thực
chúng ta có thể không cần đối địch, giống như trước, không làm bạn, cũng không
làm kẻ thù!”

Lâm ca thầm hít một hơi, nếu như không là bởi vì Tử Hàn là con gái ruột của
ông ta, ông ta mới không thèm quản anh, cũng sẽ không để Lãnh Phong đến nơi
đây.

Thoạt nhìn tình cảm của Lãnh Phong với Tử Hàn không giống như là giả, chỉ là,
tình cảm dù có thật, anh cũng là một sát thủ mang trọng án trong người, sát
thủ vĩnh viễn cũng khiến cho người khác được hạnh phúc!

Ông thiếu chút nữa sẽ cảnh cáo anh tránh Lâm Tử Hàn xa một chút, nói đến bên
miệng lại nói không nên lời, ông nhớ tới oán hận của Lâm Tử Hàn với mình, chửi
mình thổ phỉ trơ trẽn.

Nó nhất định không muốn để cho người khác biết nó có một người ba như vậy
thôi?

~~~~~~~~~~~

Trong hoa viên, A Nghị đứng cách Lâm Tử Hàn mười mét gọi: “Lâm tiểu thư, Phong
ca tới đón cô về” Lời nói còn đang trong miệng, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, là
tiếng quả bóng đụng trúng đầu anh.

A Nghị kêu lên một tiếng đau đớn, mặc dù luyện tập được bản lĩnh công phu tốt
anh cũng không có bởi vậy mà ngã xuống đất. Vốn không có biểu tình gì bây giờ
vẻ mặt càng thêm khó coi, không hài lòng mà quay đầu lại, trừng mắt đầu sỏ gây
nên đang mắt tròn mắt dẹt ở phía sau. Lâm Tử Y kinh hoảng nhìn anh, vô ý thức
lui về phía sau một bước, há hốc miệng, lời nói xin lỗi lại thế nào cũng nói
ra khỏi miệng.

Cái vợt tennis nâng cao lên quá đầu trượt từ phách do hai tay xuống, chuẩn xác
không có nhầm lẫn rơi trúng chân, một tiếng kinh thiên động địa tru lên xuyên
qua vạn dặm trời xanh, hướng về phía chân trời.

“Tử Y, đau lắm hả?” Lâm Tử Hàn cuống quít chạy lên đây, nhanh tay lấy chiếc
vợt đang đè lên chân cô ấy.

“Rất đau…” Lâm Tử Y nháy hai mắt không nước mắt lớn tiếng nức nở, giơ tay
lên chỉ nhắm ngay A Nghị: “Đều là tại anh ta làm hại…”

Đàn ông khi thấy phụ nữ vừa khóc vừa nháo cũng không có cách nào, gắng sức
khóc, nói không chừng là có thể tránh thoát khỏi gã đàn ông như khối băng
trước mắt kia mắng chửi! Tuy rằng, chân của cô thực sự rất đau…

A Nghị chịu hết nổi rồi nhìn cô, chịu đòn chính là anh mà, thế nào mà người
khóc lớn khóc nhiều ngược lại là cô ta? Phụ nữ đều là không thể trêu chọc vào,
anh càng thêm xác định ý nghĩ của bản thân này!

“Anh Nghị, anh mau xin lỗi người ta đi!” Lâm Tử Hàn thấy Lâm Tử Y khóc “Ruột
gan đứt từng khúc” như vậy, bắt đầu đứng lên bênh vực kẻ yếu.

A Nghị liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt giả mù sa mưa của Lâm Tử Y, bắt đầu nghiến
răng nghiến lợi nói ra ba chữ: “Rất xin lỗi”

“Không sao” Lâm Tử Y cũng rất thông minh, biết đạo lý có chuyển biến tốt hãy
thu vào này.

Lâm Tử Hàn thấy cuối cùng cũng không có việc gì, hì hì cười tiến lên nói: “A
Nghị, đây là em gái em Lâm Tử Y, Tử Y, đây là Lãnh Nghị”

“Chào anh Nghị” Lâm Tử Y vừa nãy còn khóc đến lê hoa đái vũ lúc này đã là vẻ
mặt tươi cười.

“Tôi tên là Vương Nghị” A Nghị lạnh lùng sửa đúng, không có liếc mắt nhìn hai
cô nữa.

“Chú Nghị, cháu muốn đi tìm chú Lãnh…” Tiểu Thư Tuyết kéo quần tây của A
Nghị nũng nịu nói.

“Được” A Nghị cúi người, ôm lấy Tiểu Thư Tuyết đi ra bên ngoài hoa viên, Lâm
Tử Hàn sửng sốt, đuổi theo sau anh lo lắng hỏi: “Phong ca anh ấy ở đây?” Anh
thực sự chạy đến đây? Không biết lão già kia có làm khó anh hay không?

Còn có, anh không phải là biết cô là con gái của Lâm lão tặc chứ? Lâm Tử Hàn
cũng không phải suy nghĩ giống Lâm ca, sợ bản thân có một người cha ở hắc đạo
mà cảm thấy mất mặt. Mà là, nếu như để Lãnh Phong biết quan hệ của cô và Lâm
ca, nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức không tưởng tượng được xuất hiện.

Tuy rằng cô không hiểu nhiều chuyện trong hắc đạo, nhưng biết rõ Lãnh Phong và
Lâm ca biểu hiện ra không có xung đột gì, nhưng cá nhân cũng đấu tranh không
ngừng!

Không cần chờ A Nghị gật đầu, thân ảnh thon dài tàn bạo đẹp trai của Lãnh
Phong liền xuất hiện trước mắt Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn vui vẻ trong lòng , đang
muốn xông lên ôm anh thân mật, cánh tay lại đột nhiên bị người khác nắm lấy,
bước đi cũng bị ép ngừng lại.

Lâm Tử Hàn xoay người lại trừng mắt với Lâm ca giữ chặt mình không tha, giận
dữ hô: “Lão đầu đáng chết! Tôi cũng không biết ông, sao lại còn không thả tôi
đi?”

Trong lòng Lâm ca sững sờ, nhìn vẻ mặt quật cường của cô, cô quả nhiên là
không muốn nhận người ba này, có chút khổ sở mở miệng: “Lâm tiểu thư, cô xác
định muốn đi cùng hắn sao?”

Lâm Tử Hàn cố ý không nhìn ông ta, chuyển hướng sang Lãnh Phong đang gắt gao
nhìn mình chằm chằm, tiếp xúc với ánh mắt đầy bất mãn của anh, sau đó kiên
quyết gật đầu.

Lãnh Phong hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười như có như không, cái gật đầu
của cô, đại biểu cho sự việc cũng không gay go như anh tưởng tượng.

Anh đi về phía trước vài bước, nắm tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn khẽ cười một
tiếng nói với Lâm ca: “Chúng tôi không quấy rầy nữa” Nói xong dắt Lâm Tử Hàn
đi đến hướng xe đỗ.

“Anh Nghị, chờ em một chút!” Lâm Tử Y thét chói tai đuổi theo A Nghị ngồi lên
ghế trước xe, đầu nhỏ thò ra từ cửa sổ xe, đang muốn nói lời tạm biệt với Lâm
ca. Cái miệng nhỏ nhắn lại bị Lâm Tử Hàn che lại, Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói:
“Không được nói lời tạm biệt với ông ta! Đừng quên là ông ta bắt chúng ta tới”

Lâm Tử Y sửng sốt một chút, hiểu rõ “À” một tiếng, đầu nhỏ lùi về bên trong
xe.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.