Sàn nhà cũng không bẩn, Lâm Tử Hàn chỉ làm bộ, lừa gạt vài cái rồi nhanh chóng
chuồn đi, cô rất sợ vị mỹ nữ kia trở lại lần nữa.
Dù sao mới vào công ty, không nên đắc tội với bất cứ ai.
Ngay khi chân vừa bước ra khỏi cánh cửa, phía sau truyền đến một tiếng ra lệnh
lạnh lùng: “Chờ một chút”.
Lâm Tử Hàn cứng ngắt, quay người lại nhìn anh, lúc này mới phát hiện người đàn
ông này trông rất đẹp trai, cùng với vị mỹ nữ kia là một kết hợp hoàn hảo.
Nhưng, lẽ nào những anh chàng đẹp trai đều tức giận chậm một nửa nhịp so với
người bình thường sao?
“Tổng tài, còn có chuyện gì sao?”. Cô dè dặt hỏi. Trên cửa ghi là phòng của
tổng tài, chắc là tổng tài thôi? Nhìn anh có khí thế vương giả, chắc là không
sai.
Tiêu Ký phàm liếc mắt, thản nhiên nói: “Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày vào chín
giờ sáng thay tôi tặng chín mươi chín bông hồng đến phòng làm việc của giám
đốc Duẫn”.
Chín mươi chín bông? Trời ơi! Giám đốc? Chắc là người phụ nữ xinh đẹp vừa nãy
rồi.
“Tôi biết, tổng tài”. Lâm Tử Hàn gật đầu nói, đưa tay ra trước mặt anh, yên
lặng ngắm anh.
Tiêu Ký Phàm nhìn tay cô, không hiểu được mà nhìn cô.
“Tiền mua hoa”. Lâm Tử Hàn nhắc nhở anh.
“Cô có thể đến văn phòng thủ quỹ lấy”.
“Phí chạy việc của tôi đâu?”
“Phí chạy việc?” Tiêu Ký Phàm cau mày, không hài lòng với cách đòi tiền này
của cô, chế nhạo nói: “Bao nhiêu?”
“Đây là việc phát sinh ngoài ý muốn, cho nên anh phải trả phí chạy việc, mỗi
ngày mười tệ, tôi không tham lam, đủ tiền ăn vặt của con gái tôi là được”. Anh
đường đường là ông chủ lớn, chín mươi chín bông hồng đã mua qua, còn quan tâm
đến mười tệ kia?
Tiêu Ký Phàm trừng mắt nhìn cô, vươn tay vào ngăn kéo rút ra tập chi phiếu,
nhanh chóng ký tên rồi ném cho cô. Lâm Tử Hàn bắt lấy tờ chi phiếu dưới mặt
đất, nhìn thoáng qua gọng kính, mười vạn? Nhiều quá đi? Cô phải đưa bao nhiêu
năm mới hết mười vạn đây?!
“Tổng tài, nhiều quá, tôi nghĩ mười tệ là hợp lý nhất”. Lâm Tử Hàn đem chi
phiếu đặt lên trên bàn làm việc, đẩy đến trước mặt anh: “Số tiền này tôi sẽ
đến bộ phận tài vụ nhận, lúc đó chỉ phiền anh ký giấy là được”.
Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn tờ chi phiếu: “Không thành vấn đề”.
“Cảm ơn”. Lâm Tử Hàn nói tiếng cảm ơn, suy nghĩ lại, sau đó quay người lại
hỏi: “Cuối tuần thì làm như thế nào?” Chẳng lẽ muốn đưa đến nhà của cô ta?
Quả nhiên! Tiêu Ký Phàm lạnh lùng nói: “Đưa đến Duẫn gia đi”.
“Tôi hiểu”. Sẽ gửi tặng thôi, coi như đi bộ đến chỗ kẻ có tiền một chút, kích
thích ý chí chiến đấu của bản thân.
Nghĩ ngợi, Lâm Tử Hàn nhanh chóng đi bộ đến văn phòng Vệ sinh, cô cũng không
quên Vương Văn Khiết ăn nói chua ngoa đang đợi cô ở gara.