“Anh phải đi công tác?” Miệng nhỏ nhắn của Duẫn Ngọc Hân bĩu ra, hơi bất mãn
mà gắt giọng, ban đầu cô nghĩ rằng làm cùng công ty với anh sẽ có nhiều cơ hội
gặp mặt hơn. Sau khi đi làm mới phát hiện, vị tổng tài vĩ đại này hầu như mỗi
ngày đều đi công tác, thích nhất là được bay khắp thế giới.
“Việc của công ty, anh cũng không có cách nào khác” Biểu tình trên mặt Tiêu Ký
Phàm cũng hòa hoãn hơn một chút, thậm chí còn có cảm giác áy náy.
“Ký Phàm, lúc nào chúng ta đi thử lễ phục và nhẫn đính hôn nha” Thiên kim tiểu
thư đang làm nũng, đáng tiếc người đàn ông lạnh lùng như Tiêu Ký Phàm vẫn thờ
ơ.
“Ngày hôm nay không được, mai anh phải đi công tác muốn nghỉ ngơi sớm một
chút”.
Một lần nữa Duẫn Ngọc Hân mất nụ cười, mắt rũ xuống, giọng nói cực thương cảm:
“Ký Phàm, em cảm thấy anh không quan tâm em một chút nào, em nghĩ muốn cái gì
đó cho tới bây giờ anh cũng không cho em”.
Tiêu Ký Phàm nâng mắt lên liếc nhìn cô ta, bàn tay lớn nắm chặt cánh tay cô
kéo về, Duẫn Ngọc Hân kêu lên kinh ngạc, sau đó đã nằm trong lòng ngực của
anh.
Khuôn mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, ánh mắt sâu lắng chăm chú nhìn
cô, hơi thở phớt qua mặt của cô: “Nói cho anh biết, em muốn cái gì? Đồ trang
sức? Quần áo? Anh có thể mua cho em ở nước ngoài”.
“Đồ trang sức của em có nhiều có thể mở một cửa hàng, quần áo có nhiều cũng có
thể mở một cửa hàng thời trang, dù cho anh có tặng cho em một bông hoa hồng,
em đã rất hạnh phúc”. Cô sững sờ nói với anh.
Tiêu Ký Phàm im lặng một lúc, sau đó cười nhạt nói ra mấy chữ: “Anh đã hiểu”.
Phụ nữ nguyên bản cũng là một loại động vật, ăn sang trọng quá, đôi khi cũng
thích ăn chay.
“Em hi vọng anh thực sự hiểu được” Duẫn Ngọc Hân nâng cao tay, các ngón tay
mảnh khảnh xoa xoa vẻ mặt góc cạnh của anh. Có một tiếng nói của một người từ
bên ngoài cánh cửa truyền đến: “Quấy rối một chút”.
Duẫn Ngọc Hân sững sờ, quay đầu lại buồn bực trừng mắt lại người vừa mới đến,
sao lại là cô ta?!
Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau, cười ngượng và nói: “Hai
người cứ tiếp tục, coi như tôi vô hình là được, tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ
đi”.
Duẫn Ngọc Hân không cam lòng thoát ra khỏi cánh tay của Tiêu Ký Phàm, giận dữ
nói: “Lẽ nào cô không biết khi đi vào thì nên gõ cửa trước sao?”
“Tôi đã gõ cửa, nhưng hai người quá nhập tâm nên không nghe thấy”. Lâm Tử Hàn
vô tội đứng ở cạnh cửa.
“Cô…!” Duẫn Ngọc Hân chán nản, chuyện tốt bị phá, người làm chuyện xấu còn
dám nói lý.
“Ngọc Hân, em về phòng làm việc chuẩn bị đi, rồi xuống tầng dưới chờ anh”.
Tiêu Ký Phàm không thèm liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn, mỉm cười nói với Duẫn Ngọc
Hân.
Duẫn Ngọc Hân gật đầu, gắt gao trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn rồi đi ra ngoài.
Tiêu Ký Phàm nhìn bóng dáng đã dần biến mất ngoài cửa của cô ta, ánh mắt trầm
ngâm nhìn lên.
Lâm Tử Hàn nhìn Duẫn Ngọc Hân bước ra cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bắt
đầu đi lau sàn, cô nghĩ thầm mình đã gặp hai chuyện rồi tệ. Vừa nãy làm bẩn
váy của cô ta, sau này lại quấy rối chuyện tốt của cô ta, thảo nào cô ta tức
giận như vậy.
Cô trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm đang trầm tư, may mắn là anh ta không nói
bất cứ điều gì, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào, phải nhanh chóng lau dọn rồi
rời khỏi thôi!