Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú vào bóng dáng càng đi càng xa của cô ấy, cô ấy tuy
rằng nói không phản đối, nhưng mà cô biết trong lòng cô ấy rất thống khổ. Dù
sao cũng là người mình yêu phải kết hôn, trước đây có lẽ cô không lĩnh hội
được loại tâm tình này, bây giờ có thể, bởi vì trong lòng của cô, cùng cô ấy
khó chịu như nhau, cùng tàn nhẫn mà dứt bỏ tình yêu của chính mình!
Mặc kệ cô lấy hay không lấy Đỗ Vân Phi, đều sẽ có người bị thương tổn!
Trong phòng ngủ, áo cưới trắng tinh như một đóa hoa lài thật lớn nở rộ trên
giường lớn. Lâm Tử Hàn yếu ớt vươn tay, nhẹ vỗ về lụa trắng mềm mại.
Áo cưới rất đẹp, cũng rất hợp với cô, là Đỗ Vân Phi tìm người trong thời gian
ngắn nhất chế tạo gấp gáp. Cô đờ đẫn ướm thử áo cưới trắng như tuyết trên
người, đờ đẫn dừng ở gương nhìn hình bóng phản chiếu ra, đây là cô sao? Vì sao
sau khi mặc áo cưới vào không có chút cảm giác hạnh phúc nào chứ?
“Bảo bối, mẹ xinh đẹp không?” Cô khẽ hé môi đỏ thắm, buồn bã mở miệng.
“Xinh đẹp!” Tiểu Thư Tuyết hưng phấn nói: “Mẹ thật xinh đẹp”
Cô ngồi xổm người xuống, nắm tay nhỏ bé của con bé hỏi: “Có thích ba ba Đỗ hay
không?”
“Thích!” Tiểu Thư Tuyết không chút nào suy nghĩ mở miệng nói, toàn bộ người
trong thôn này, không có người nào là nó không thích.
“Vậy… Thích ba ba Đỗ nhiều hơn, hay là thích chú Lãnh nhiều hơn?”
Tiểu Thư Tuyết suy nghĩ một chút, cười hì hì nói: “Thích chú Lãnh nhiều hơn,
mẹ không thể nói cho ba ba Đỗ nha, ba ba Đỗ nghe được sẽ đánh mông con”
“Vì sao thích chú Lãnh nhiều hơn?” Lâm Tử Hàn vốn là muốn nói, mẹ cũng thích
chú Lãnh nhiều hơn. Nghĩ đến vấn đề phức tạp như thế con bé cũng nhất định sẽ
u mê, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại hơn.
Tiểu Thư Tuyết mờ mịt mà lắc đầu, bởi vì nó cũng không biết mình vì sao lại
thích chú Lãnh nhiều hơn, “Mẹ, mẹ sao lại khóc? Ở đây lại không có dã lang”
Ô… Bởi vì cô nhớ dã lang… Rất rất nhớ anh…
Sáng sớm, Lâm Tử Hàn bị Vương Văn Khiết kéo dậy trang điểm, buồn bã ngồi ở
trước gương lớn, tùy ý để nhà trang điểm động thủ trên mặt mình.
“Lâm Tử Hàn! Có người nói cho em hiện tại lấy chồng phải khóc không?” Vương
Văn Khiết nhìn hai mắt cô sưng giống như quả hạch đào, thét to.
Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm chị, vô tội mà lắc đầu, cô làm sao biết lại biến
thành như vậy chứ.
Vương Văn Khiết chịu hết nổi rồi mà trợn trắng mắt, hướng về phía nhà trang
điểm nói: “Thêm ba tầng phấn cho em!” Nhà thiết kế “A” một tiếng, do dự mà
không biết nên hạ thủ như thế nào.
“Để cho em!” Vương Văn Khiết không nhịn được đoạt lấy cây cọ trang điểm, một
tay ấn Lâm Tử Hàn nằm sấp xuống bàn trang điểm, không để ý tới của tiếng thét
chói tai của cô, gần như bạo ngược mà xoa một đống phấn trắng trắng hồng hồng
lên mặt cô.
“Vương Văn Khiết! Chị là tên cuồng bạo lực!” Lâm Tử Hàn thét chói tai tránh né
công kích của chị, Vương Văn Khiết cũng không cho cô cơ hội lẩn tránh, chăm
chú nắm lấy người cô.
Sau một phút đồng hồ…
“Được rồi!” Cô ném cây cọ trang điểm vào tay nhà trang điểm, vỗ vỗ bụi son
phấn trên tay, thoả mãn thưởng thức kiệt tác của mình, còn hơn vừa rồi, đẹp
rất nhiều rồi.
Sau một lúc thưởng thức, hướng về phía cô nói: “Chị đi xem Vân Phi bên kia thế
nào” Nói xong đi ra ngoài.
Giọng nói của Tiểu Thư Tuyết vang lên ngoài cửa: “Dì Văn Khiết, cháu cũng muốn
đi nhìn ba ba Đỗ”
“Từ giờ trở đi gọi ba ba, không thể gọi ba ba Đỗ nha”
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì…” Giọng nói vui sướng càng đi càng xa, cuối cùng nghe không được,
Lâm Tử Hàn than nhẹ một tiếng, ngửa đầu chớp chớp mắt hai mắt, rất sợ nước mắt
lần thứ hai không nghe theo sai khiến mà chảy ra, phá hủy trang điểm thật vất
vả mới xong.
Từ giờ khắc này, cô không bao giờ… không thể có quan hệ với người đàn ông
kia nữa, cho nên, không thể nghĩ tới anh.
Đỗ Vân Phi nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc, nhất định sẽ…
Trong chiếc gương to như thế, làm nổi bật ra một thân ảnh xinh đẹp cô một phút
đều không muốn gặp lại, người vừa tới xinh đẹp động lòng người trên mặt hàm
chứa một chút mỉm cười đắc ý, môi đỏ khẽ mở, đọc nhấn rõ từng chữ nói: “Làm
như vậy là được rồi, cần gì phải rước khổ cho mình chứ?”
“Nếu như cô tới để nói móc tôi, như vậy cô hiện tại có thể đi” Bởi vì cô hiện
tại đã rất khổ, không cần thiết đổ thêm dầu vào lửa nữa!
Duẫn Ngọc Hân cười yêu kiều một tiếng, nói: “Tôi làm sao có thể nói móc cô
chứ? Tôi là tới chúc mừng cô” Nói xong mở túi xách ra, lấy ra chi phiếu sớm đã
chuẩn bị xong đặt ở trên mặt bàn: “Đây là quà mừng cho cô, cũng có thể nói là
lễ tạ ơn tôi đưa cho cô”
Lâm Tử Hàn liếc liếc mắt chi phiếu trên mặt bàn, không nhìn kỹ rốt cuộc là
nhiều hay ít, nhưng mà có thể đại khái thấy chí ít cũng có tám hay chín số
không đứng sau.
Đưa tay, Lâm Tử Hàn cầm tờ chi phiếu vứt lên trên người cô ta, mặt không chút
thay đổi nói: “Cô muốn tự mình cút đi, hay là tôi gọi người đem cô khiêng ra
ngoài?”
Duẫn Ngọc Hân sửng sốt một chút, đón được chi phiếu cô vứt tới, không nhận? Cô
ta là chê ít sao?
“Nếu như cô cảm thấy thiếu, tôi lại thêm là được, chỉ cần cô sau này đừng xuất
hiện ở Tiêu thị là được” Duẫn Ngọc Hân nhìn cô nói, tiền cô ta có cả đống,
Tiêu Ký Phàm lại chỉ có một!
“Cút cho tôi!” Lâm Tử Hàn cố không khiến nhà trang điểm đang làm tóc cho mình
phân tâm, tức giận mà nắm đồ dùng hoá trang trên mặt bàn, ném tới trên người
cô ta! Có tiền có gì đặc biệt hơn người, giây phút cuối cùng còn muốn tới vũ
nhục cô một chút, thực sự là quá ghê tởm!
Duẫn Ngọc Hân tránh thoát khỏi công kích của cô, nghĩ mà sợ nhìn chằm chằm Lâm
Tử Hàn giống như chó dại, lui về phía sau cánh cửa vài bước. Người phụ nữ này,
thật khiến cho cô ta không hiểu cô đang nghĩ như thế nào! Cho cô tiền còn
không muốn!