“Em thật đúng là mười tám tuổi nha, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn của em, giống
như đang mời gọi, nếu như anh hôn sâu thêm chút nữa, em có đúng là tê liệt ngã
trên mặt đất hay không?” Bên tai truyền đến lời trêu đùa không có ý tốt.
Mặt Lâm Tử Hàn nóng lên, hai tay nắm thành nắm đấm vào ngực anh, mắng: “Tên vô
lại! Anh chỉ biết bắt nạt em! Chế nhạo em!”
“Được rồi, anh sai rồi!” Tiêu Ký Phàm bắt tay nhỏ bé đang giở trò của cô lại,
cười tủm tỉm nói : “Phần biểu diễn của con hổ kia đã gần kết thúc, còn muốn
xem hay không?”
“Hả? Nhanh hết như vậy sao?” Lâm Tử Hàn lắc lắc đầu, nhìn liếc mắt sân khấu
biểu diễn, bất mãn mà oán giận nói: “Đều là anh làm hại, biểu diễn cũng không
xem được”.
“Yên tâm, sẽ diễn lại lần nữa thôi” Tiêu Ký Phàm trấn an nói, ôm lấy cô tìm
hàng ghế tại thính phòng ngồi xuống.
Biểu diễn thú vị của con hổ, chọc mọi người cùng nhau cười, Lâm Tử Hàn không
có hình tượng mà ngã vào trong lòng Tiêu Ký Phàm, cười mà chảy ra nước mắt.
Toàn sân khấu cười thành một đoàn, chỉ có Tiêu Ký Phàm còn vẫn duy trì trạng
thái ngồi ở ghế khán giả, bởi vì anh xác thực không phát giác ra có chỗ buồn
cười nào.
Lâm Tử Hàn ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của anh, lau đi nước mắt ở khóe
mắt do cười chảy ra, hỏi: “Anh sao lại không cười?”
“Anh cười không nổi” Tiêu Ký Phàm cảm thấy bộ dạng của cô so với con hổ còn
buồn cười hơn gấp mười lần, hoàn toàn giống tạo hình một bà già điên.
“Không có tế bào hài hước”Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn anh, ánh mắt trở lại trên
người con voi.
Khi biểu diễn kết thúc, đoàn người thưa thớt rời đi, chỉ có Lâm Tử Hàn vẫn như
cũ cười đến không thở nổi, nước mắt ở khóe mắt càng ngày càng nhiều, cuối cùng
rơi xuống.
Trời ạ! Đây là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết sao? Tiêu Ký Phàm nhíu mày
nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau này, cuối cùng chịu hết nổi mà nâng mặt cô
lên, gầm nhẹ nói: “Em cười đủ chưa?”
Lâm Tử Hàn bị anh gầm lên như thế, cuối cùng cũng dừng tiếng cười so với khóc
còn khó hơn nghe, khi tiếng cười dừng lại, nước mắt làm sao cũng không thu về
được. Như vòi nước bị mở ra, cuồn cuộn không ngừng chảy xuống gò má, rơi vào
bàn tay anh.
Trong lòng Tiêu Ký Phàm kinh hãi, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm sự khác thường
của cô, cô thật đúng là rất quái dị, ngay cả cười cũng có thể cười ra nước
mắt.
Nhưng mà, vì sao anh vì sao có thể thấy bi thương trong đáy mắt cô chứ? Sự bi
thương của cô từ đâu mà đến? Anh dùng bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, ôn nhu
hỏi nói: “Em làm sao vậy?”
Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chăm chú vào anh, vì sao anh lại ôn nhu với cô như
vậy? Như vậy sẽ chỉ làm lòng của cô càng thêm loạn, lại càng không muốn lấy
chồng mà thôi.
Cô cũng không biết vì sao mình cười ra nước mắt, nghĩ đến lập tức phải rời
khỏi anh, cô lại cười không nổi.
Cô nghênh đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cố tình oan ức mở miệng nói:
“Vì sao anh luôn luôn thích gầm lên với người khác như vậy! Lẽ nào anh sẽ
không thể ôn nhu với người ta một chút sao?”
Cô vì vậy mà khóc? Tiêu Ký Phàm không thể tin mà đánh giá cô, cảm giác thật
quái dị, nhưng mà lại nói không nên lời trách móc, cánh tay dài chụp tới ôm cô
vào trong lòng, an ủi: “Được, anh sai rồi, sau này không bao giờ… gầm lên
với em nữa”
“Biết sai có thể thay đổi là đứa trẻ ngoan… Ô…” Giọng nói rầu rĩ của Lâm
Tử Hàn phát ra từ trong lòng anh, nước mắt nước mũi toàn bộ thưởng cho bộ tây
trang quý giá của anh.
Tiêu Ký Phàm ôm cô, rất giống an ủi một đứa trẻ bị tủi thân, vỗ nhẹ vai cô.
Người sau cũng không có ý muốn rời khỏi ngực của anh, bởi vì cô thật sự là rất
không nỡ rời khỏi cái ôm ấm áp này!
Cho đến khi trời sắp tối, Lâm Tử Hàn không yên lòng với Tiểu Thư Tuyết, mới
không cam không nguyện mà nói ra muốn về nhà.
Khi Tiêu Ký Phàm chạy xe đến cửa thôn inh Thủy, Lâm Tử Hàn vội la lên: “Thả em
xuống chỗ này đi, tự em về là được”
“Anh có thể trực tiếp đưa em tới cửa” Tiêu Ký Phàm nói, anh không cảm thấy bản
thân có cần thiết phải lén lút giống như kẻ trộm.
“Không cần mà” Lâm Tử Hàn năn nỉ, bị Đỗ Vân Phi thấy được, cô rất khó giải
thích cho rõ ràng.
Tiêu Ký Phàm thấy cô kiên trì, đỗ xe ở ven đường, Lâm Tử Hàn chậm chạp cởi dây
an toàn. Len lén đánh giá anh, muốn nói một chút gì đó, lại tìm không được lời
nói thích hợp.
Tiêu Ký Phàm nhìn thấu do dự của cô, cười tà một tiếng, kéo người cô qua, cúi
đầu hôn lên môi cô, sau một lúc hôn sâu chuyển qua bên tai cô, trêu đùa: “Em
có đúng là đang đợi cái này hay không?”
“Em mới không có” Sắc mặt Lâm Tử Hàn chuyển sang đỏ ửng, trừng mắt liếc anh
một cái mở cửa xe, rất nhanh mà xuống xe.
Đứng ở đầu đường, thấy xe Tiêu Ký Phàm biến mất giữa màn đêm, Lâm Tử Hàn mới
thở dài một tiếng đi vào trong nhà, ở trong lòng mặc niệm nói: Xin lỗi, Tiêu
Ký Phàm.
Ngoài sân, thân ảnh quen thuộc của một người chiếu vào tầm mắt cô, Lâm Tử Hàn
không tự chủ được mà dừng bước lại, áy náy nhìn chằm chằm Tô Lâm Lâm ôm ngực
bước đi thong thả.
Mấy ngày qua, cô vẫn đều cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, cũng vẫn đều rất sợ
hãi nhìn thấy cô. Tô Lâm Lâm đã thấy cô, dừng bước lại, cười khổ mở miệng nói:
“Tử Hàn, mình mặc kệ mà quấy rối việc kết hôn của cậu và Đỗ Vân Phi”
“Hả?” Lâm Tử Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, cô ấy sao lại đột nhiên chạy tới
nói những lời như thế với cô?
“Đỗ Vân Phi anh ấy yêu chính là cậu, mình không nên, cũng không có lý do gì
can thiệp các cậu” Tô Lâm lâm đi tới trước mặt cô, áy náy nói: “Tử Hàn, ngày
đó thực sự rất xin lỗi cậu, hy vọng cậu không cần để ở trong lòng”
“Nên nói xin lỗi phải là mình…”
“Được rồi, chúng ta cũng không muốn nói nhiều nữa…” Tô Lâm Lâm cắt đứt lời
cô, vẫn có vẻ mặt áy náy như cũ nói: “Ngày mai mình bay đến Ý, không thể tham
gia hôn lễ của các cậu, thực sự rất xin lỗi”
Lâm Tử Hàn lắc đầu, “Không sao”
“Mình về trước, Tử Hàn, chúc phúc cho các cậu” Tô Lâm Lâm nói xong, tại một
khắc nước mắt chảy ra kia xoay người, bước nhanh rời đi.