“Bác gái, cháu biết”.
“Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ giỏi tâm kế, cố tình gây sự,
hoặc là cháu lại oanh oanh liệt liệt mà đi xỉ nhục một hồi, trực tiếp giết
chết cô ta, hoặc là cái gì cũng đừng làm, dùng tính cách dịu dàng, thiện lương
phụ nữ nên có cảm hóa Ký Phàm” Tiêu phu nhân than nhẹ đi qua cửa phòng họp:
“Bác phải trở về, nói rõ với cô ta, ai dám nói cho tổng tài bác hôm nay tới
đây, người đó trực tiếp cầm tiền rời đi”
“Cháu đã dặn qua, bác gái, cháu đưa bác về đi”
“Không cần, tiếp tục ở lại công ty làm việc cho tốt, đừng đông tưởng tây nghĩ
nữa”.
Duẫn Ngọc Hân nhu thuận mà gật đầu, đưa bà xuống dưới lầu, căn dặn qua tài xế,
nhìn xe đi xa mới xoay người quay về phòng làm việc của mình.
Bốn phía tấm kính thang máy phản quang thân ảnh cô làm nổi bật vẻ đẹp của cô,
lời Tiêu phu nhân vừa nói quanh quẩn trong đầu cô ta. Hoặc là trực tiếp giết
chết Tử Hàn, hoặc là kéo trái tim của Ký Phàn lại…
~~~~~~
Lâm Tử Hàn đi vào sân, liền thấy Tiểu Thư Tuyết lại đang nghịch cá của mình,
sau khi thấy cô tiến đến lắc lắc đầu mặt kêu lên: “Mẹ, tiểu ngư ngư đã chết”
“Con không đổi nước, ngư ngư đương nhiên sẽ chết” Lâm Tử Hàn một tay ôm con bé
vào trong ngực, gắt gao mà ôm nó, rầu rĩ mở miệng: “Tiểu Thư Tuyết nhà chúng
ta mới không phải con ghẻ! Mẹ vĩnh viễn yêu con”
“Mẹ, nếu như mẹ yêu con phải đi mua tiểu ngư ngư trở về cho con nha” Tiểu Thư
Tuyết tại trong lòng cô ngẩng đầu nhìn cô lớn tiếng nói.
Lâm Tử Hàn chịu hết nổi rồi mà trợn trắng mắt, lại mua tiểu ngư ngư. “Bảo bối,
con không biết chăm sóc cá, trồng hoa có được hay không? Hoa trồng thế nào
cũng sẽ không chết”.
“A” Tiểu Thư Tuyết không cam lòng không nguyện mà “a” một tiếng.
“Bảo bối thật ngoan!” Lâm Tử Hàn hung hăng hôn trên mặt nó một cái, ôm nó vào
trong phòng, khi đi vào phòng ngủ, bị chuyện dị thường Tiêu Ký Phàm xuất hiện
ở bên trong lại càng hoảng sợ.
Vô ý thức thốt ra: “Anh tại sao lại ở chỗ này?” Tiêu Ký Phàm một thân quần áo
đen lười biếng ngồi ở trên ghế sofa đọc tạp chí trong tay.
“Ba ba Tiêu mang trư trư, còn có cẩu cẩu cho con”. Tiểu Thư Tuyết nâng a trư,
a cẩu trên bàn, vui vẻ nói, lần trước kéo trở về đều bị Vương Văn Khiết đập bể
nát, Tiêu Ký Phàm liền mua cho nó nhiều thứ hấp dẫn về.
Lâm Tử Hàn vỗ vỗ đầu con bé, biểu thị cô đã thấy được, ánh mắt lại phút chốc
cũng không có rời khỏi Tiêu Ký Phàm. Tiêu Ký Phàm “Soạt” một tiếng khép tạp
chí trong tay lại, khẽ cười nói: “Em không nên trốn tránh anh, anh chỉ muốn tự
mình tới nhà thăm em một chút mà thôi”.
“Tôi có xinh đẹp gì đâu” Lâm Tử Hàn tức giận nói, nhớ tới Duẫn Ngọc Hân cùng
Tiêu phu nhân vũ nhục mình, trong lòng của cô lại tức giận.
“Ai nói em không có gì xinh đẹp chứ” Tiêu Ký Phàm đứng dậy, chậm rãi đã đi tới
bên cô, nâng tay chạm vào mặt cô, nhắm ngay môi của cô hôn sâu.
“Cút ngay!” Lâm Tử Hàn khẽ nguyền rủa, giãy dụa, cô đã quyết định không hề có
bất luận liên quan gì với anh, vì sao còn muốn tìm đến cô, còn muốn hôn cô.
Tiêu Ký Phàm căn bản không để cho cô cơ hội trốn tránh, cánh tay vững chắc gắt
gao vòng qua người cô, hôn càng sâu hơn, sâu hơn.
Mặc kệ cô là bởi vì sao mà trốn tránh, anh cũng sẽ không để cho cô thực hiện
được, tuyệt đối sẽ không!
Tiêu Ký Phàm! Anh là tên Vương bát đản! Ở trong lòng Lâm Tử Hàn cuồng mắng, ý
thức lại bắt đầu một mảnh hỗn loạn, xấu hổ thẹn thùng đình chỉ sự giãy dụa vô
dụng này, cuối cùng xụi lơ trong ngực ấm áp của anh.
Hai người quên mình mà ôm hôn, cho đến khi Tiểu Thư Tuyết chuyển từ hứng thú
đùa nghịch a heo a cẩu trong lòng hiếu kỳ nhìn xung quanh, mới không cam
nguyện mà ngừng lại.
Lâm Tử Hàn dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng mà thở gấp, sắc mặt ửng hồng một mảnh,
vừa rồi cô lại rơi vào sự bá đạo cùng nhu tình của anh.
Tiêu Ký Phàm trầm ngâm nhìn khuôn mặt ảo não của cô, nghiêm túc nói: “Có đúng
Duẫn Ngọc Hân làm cái gì với em hay không? Nói gì đó không?”
“Không có, cô ấy cái gì cũng không làm” Lâm Tử Hàn có chút nổi giận nói.
“Vậy em tại sao lại thay đổi như thế?” Không chỉ có trốn tránh anh, thấy anh
thì ngay cả một chút thân thiện dễ gần cũng không có.
“Bởi vì tôi căn bản là không thích anh, lại cùng anh làm cái loại chuyện này,
tôi còn có mặt mũi nào nhìn anh chứ” Lâm Tử Hàn hàm chứa lệ nói dối, không
phải không yêu anh, là không thể yêu!
Hai mắt Tiêu Ký Phàm nghiêm túc lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt hàm chứa nước
mắt của cô nói: “Em nói dối! Thân thể của em đã nói cho anh biết tâm ý của
em”.
“Kẻ ngu si mới có thể yêu anh, anh ngoại trừ có tiền, ngoại hình đẹp trai, có
bản lĩnh…!” Đổ mồ hôi! Làm sao lại đếm ra nhiều ưu điểm như vậy!
“Vẫn còn có khuyết điểm! Anh lạnh lùng như thế, như thế…, tôi có lý do gì mà
thích anh chứ?”
“Yêu chính là yêu, sao lại không dám thừa nhận?”
“Tôi chỉ là có một chút thích anh do anh đẹp trai và có tiền mà thôi, anh căn
bản là không thích hợp làm chồng của tôi”. Tiếp tục rưng rưng nói dối, sắc mặt
của anh rõ ràng không tốt, xem ra vẫn có chút hiệu quả .
Tiêu Ký Phàm lạnh lùng nghiêm mặt dừng ở cô, thực sự là như vậy sao? Anh luôn
luôn tới đối với mình đều rất tự tin, không có người phụ nữ nào có thể thoát
được lòng bàn tay của anh, bao gồm cả người phụ nữ kia bị tiền tài quyền thế
địa vị của anh mà mê đảo.
Nhưng mà cô, làm sao có thể là cái loại phụ nữ này? Anh nhớ kỹ khi bị thương ở
chỗ này, cô đã từng nói qua với Vương Văn Khiết, anh không thích hợp làm chồng
của người khác.
Cho tới bây giờ, quan điểm của cô vẫn không cải biến sao? Anh làm sao lại
không thích hợp làm chồng của người khác? Loại tội danh này đặt trên đầu anh,
thật sự là có chút oan uổng!
“Mặc kệ Duẫn Ngọc Hân đã làm cái gì với em, nói qua cái gì, cũng không cần lưu
ý, em chỉ cần nhớ kỹ, anh yêu chính là em là được” Anh vẫn còn nghi ngờ bởi vì
Duẫn Ngọc Hân đã làm cái gì với cô, cô mới nói dối không thích anh.
Cô làm sao có thể không để ý đây? Cô và anh vốn không phải là người cùng một
tầng lớp, là do cô trèo cao không dậy nổi thôi!