“Quên đi, cô trước tiên đi xem nội ngoại công ty để quen thuộc với môi trường
đã. Tổ trưởng đảo cặp mắt trắng dã nói.
“Vâng, tổ trưởng”. Lâm Tử Hàn cười hắc hắc lớn tiếng trả lời.
“Gọi tôi chị Lệ, chú ý một chút, không nên đi chỗ không thể đi”.
“Vâng, chị Lệ”.
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Tử Hàn được đi bộ xung quanh Tiêu thị, chỉ tới khi
công ty tan ca, chị Lệ mới phân công cô lên tầng thứ ba mươi tám dọn dẹp.
“Không phải tất cả đều tan ca sao?” Cô nhỏ giọng nói thầm, để Vương Văn Khiết
chạy đi mất, cô còn phải ngồi xe bus về nhà, đúng là lãng phí tiền và thời
gian.
“Làm sạch không được trống chỗ nào nha”. Chị Lệ tính tình rất tốt, vẫn cười
cười nói nói với cô những điều này.
Lâm Tử Hàn mang theo thùng nước lên tầng ba mươi tám, bắt đầu từ một văn phòng
sạch sẽ, không chịu qua nhiều khổ cực, cô mới làm hơn phân nửa thùng nước lên
đã cảm thấy lao lực.
Tại một nơi chuyển giao với một văn phòng làm việc khác, bởi vì nước quá nặng,
cơ thể cô suýt nữa đụng trúng một người. Lâm Tử Hàn kinh ngạc, cuống quít gật
đầu vội vã xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi!”.
Xuất hiện ở trước mắt cô chính là một đôi giày da hàng hiệu thiết kế đẹp, đôi
chân thanh mảnh trắng mềm mại, người này nhất định là một mỹ nữ! Cũng không
biết tính tình có được hay không? Lâm Tử Hàn cứ tưởng vậy là xong, trên đầu
truyền đến tiếng giận dữ của một phụ nữ: “Mắt cô mù sao?”
Duẫn Ngọc Hân nhìn chằm chằm vào cô, lấy khăn giấy ra để lau váy bị nước bẩn
bắn lên, mặc cho cô lau như thế nào, vết bẩn trên váy vẫn in lên rõ ràng.
“Tôi thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý”. Lâm Tử Hàn tự biết mình gây
họa, chỉ không ngừng xin lỗi. Người phụ nữ trước mặt thực sự rất đẹp, ngay cả
khi tức giận bộ dáng đều rất mê người. Sax… Tất nhiên là cuốn hút đàn ông!
Chỉ là thoạt nhìn lai lịch không nhỏ, không chừng là chủ đi, vẫn là đừng đắc
tội thì thật tốt.
“Lần sau cẩn thận một chút”. Duẫn Ngọc Hân hầm hầm đẩy cô vào tường, lướt qua
cô, bước đi cao quý nhanh chóng rời đi.
Tâm trạng Duẫn Ngọc Hân tốt, lúc này tâm tình gì cũng không có, đứng trước
phòng kế tiếp của Tổng tài, nhìn vào gương chỉnh lại trang phục, liếc nhìn lại
vết bẩn nhỏ trên váy sau đó gõ cửa đi vào.
Trong phòng làm việc lớn, chỉ có Tiêu Ký Phàm đang dùng máy vi tính xem lại về
giai đoạn đầu của quảng cáo thương mại, đối với người vừa tới, thậm chí ngay
cả ngẩng đầu liếc mắt nhìn cũng không có.
“Ký Phàm lại tăng ca à?” Duẫn Ngọc Hân hờn dỗi nói, đi tới phía sau anh, bàn
tay nhỏ bé mềm mại không xương bắt đầu vuốt ve vai anh.
“Ngày mai đi công tác, nên anh muốn nhanh xét duyệt lại các quảng cáo trước”.
Tiêu Ký Phàm thản nhiên đẩy tay cô ta ra, anh cũng không thích người khác thân
thiết với mình, mặc dù cô sẽ trở thành vị hôn thê của anh.
Anh cùng cô ta, là Duẫn gia cùng Tiêu gia đã đính ước thành một đôi, lần đầu
tiên nghe các vị trưởng bối thảo luận về chuyện đính hôn, Duẫn Ngọc Hân rất
hưng phấn mấy ngày ngủ không ngon giấc.
Tiêu Ký Phàm chỉ mỉm cười, không từ chối cũng không chấp nhận, với anh mà nói
việc lấy vợ chính là một nhiệm vụ của cuộc sống, lấy ai cũng đều như nhau.
Chỉ cần bọn họ hài lòng là tốt rồi, anh không có ý kiến gì. Hơn nữa, Duẫn Ngọc
Hân là một cô gái được dạy học tập thành tài, một cô gái xinh đẹp quyến rũ,
anh căn bản không có lý do gì để từ chối.