Cho dù không ngẩng đầu, Lãnh Phong cũng có thể cảm giác được đến là ai trốn ở
phía sau cửa, cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng mở miệng nói: “Đừng trốn, có
chuyện gì nói thẳng”
Lâm Tử Hàn xấu hổ đi ra từ phía sau cửa, đứng ở giữa cửa, ngọt ngào gọi: “Anh
Phong. . .” Tay nhỏ bé nắm vạt áo váy ngủ, nâng váy ngủ lên tới đầu gối.
Lãnh Phong bị giọng nói khác thường của cô khiến cho toàn thân nổi da gà,
ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên chân nhỏ trắng nõn thon dài của cô,
dừng lại thật lâu.
Đáng ghét! Còn nhìn thì có ích lợi gì nha! Làm sao còn không tiến hành động
tác bước tiếp theo? Lâm Tử Hàn thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là chỉ lộ một
chút như thế không để anh ta phát ra dục vọng sao?
Được rồi, lại hi sinh một chút nữa vậy, váy chậm rãi hướng lên trên, lộ ra bắp
đùi càng thêm mê người, tiện thể mà bày ra một tư thế chêu trọc người khác.
Nếu như lần này anh ta còn không hành động, vậy anh ta thật sự lãnh đạm hoặc
vô năng! ^^
Dường như qua một thế kỷ, lâu đến Lâm Tử Hàn đã không còn kiên nhẫn chờ đợi
thêm nữa, ánh mắt của Lãnh Phong cuối cùng từ trên đùi của cô thu trở về, khẽ
động khóe môi cười nhẹ một tiếng nói: “Bức tranh cũng không tồi”
Cái gì mà bức tranh cũng không tồi? Lâm Tử Hàn khó hiểu nhìn phía anh, vẻ mặt
của anh làm sao lại đình trệ như vậy? Cúi đầu nhìn phía cặp đùi đẹp của mình,
mặt trên chân nhỏ tuyết trắng, một con rùa bốn chân rất sống động khắc ở bên
trên.
“Lâm Thư Tuyết!” Một tiếng hét dài tràn ra từ trong miệng cô, thân thể như lốc
xoáy nhằm phía tên tiểu hỗn đản chết tiệt kia!
Vọt tới trước mặt Tiểu Thư Tuyết liền lấy hai tay bóp lên cổ của cô bé, loạng
choạng, hét lớn: “Con là tiểu sát tinh! Tức chết mẹ mất!” Lại có thể dám vẽ
tranh con rùa trên người cô khi cô ngủ. Hại cô mất thể diện trước mặt Lãnh
Phong!
Tiểu Thư Tuyết bị bóp đến nhất thời không thở nổi, lớn tiếng ho khan, Lâm Tử
Hàn nghìn vạn lần một không muốn buông con bé ra. Nhìn thấy sự vô tội và mờ
mịt trên mặt nó đã muốn thổ huyết!
“Chính con nhìn đi!” Lâm Tử Hàn một chân sải bước lên giường lớn, để cho con
bé thưởng thức kiệt tác của mình.
“Mẹ, có đẹp hay không?” Tiểu Thư Tuyết toe toét cười hì hì nhìn cô, vẻ mặt có
bộ dạng đắc ý dào dạt. Người ta vẽ bức tranh đẹp như vậy, làm sao lại không
khen người ta một chút chứ?
“Nhìn đẹp cái đầu con ấy! Nhiều giấy như vậy con không vẽ! Sao lại vẽ trên đùi
mẹ!” Lâm Tử Hàn điên cuồng gào thét, lần thứ hai bóp lên cổ con bé.
“Cô muốn bóp chết nó sao?” Lãnh Phong cười lạnh ngăn tay cô, nói: “Cô rốt cuộc
muốn làm cái gì? Nói thẳng không phải tốt hơn sao? Làm sao phải mệt mỏi dùng
chiêu không lưu được như vậy?”
“Tôi… Tôi mới không muốn làm gì!” Mặt Lâm Tử Hàn nóng nảy, vội vàng giải
thích.
“Vậy sao? Nói như vậy cô thật sự để cho tôi thưởng thức bức tranh?” Lãnh Phong
cười tà một tiếng, ôm lấy thân thể của cô đi đến phòng bên cạnh.
“Anh muốn làm gì?” Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ trừng mắt với anh, nhìn vẻ mặt của
anh làm cho lòng người sợ hãi!
“Làm chuyện em muốn làm” Lãnh Phong dùng chân đóng sầm cửa lại, trực tiếp đi
tới hướng giường lớn. Lâm Tử Hàn nôn nóng, tuy rằng đây là kết quả cô muốn,
nhưng mà, chân chính tới giờ khắc này, cô sao lại khẩn trương như thế?
Cô không muốn làm chuyện gì, chỉ là muốn cởi quần áo của anh, sau đó xem vết
thương trên lưng anh với dấu đỏ cô buổi tối ngày hôm trước cắn lên, không hơn,
nhưng mà hiện tại nhìn vẻ mặt của anh, hình như không dự định muốn buông tha
cho cô.
“Tôi không muốn làm chuyện gì! Thực sự không muốn…” Cô vội vàng giải thích,
cô không nhìn không được sao? Chỉ cần thả cô đi ra ngoài, cô không muốn nhìn!
“Em vừa nãy không phải đang quyến rũ tôi sao? Bây giờ tôi cắn câu, em làm sao
phải sợ?” Giọng nói tà mị vang ở bên tai, thân thể Lâm Tử Hàn bị để lên trên
giường lớn, ngay sau đó là được thân thể nặng nề của Lãnh Phong đè lên.
“Tôi… Tôi không quyến rũ anh!” Lâm Tử Hàn một mặt giãy dụa, một mặt hét lên:
“Người đâu cứu mạng! Lâm Thư Tuyết! Mau tới cứu mẹ của con. . . A . . .”
Hai tay của cô bị Lãnh Phong gắt gao khống chế, chỉ có thể giãy dụa thân thể
biểu thị kháng nghị của mình, Lãnh Phong hạ xuống những nụ hôn nguyên sơ như
mưa xối xả trên mặt của cô, cổ cô. . .
Bình tĩnh, bình tĩnh! Chân tướng ngay trước mắt, Lâm Tử Hàn căn dặn bản thân ở
trong lòng, bắt đầu thả lỏng thần kinh khẩn trương, đại não đã ở trạng thái
thiếu dưỡng khí khôi phục lại.
Nụ hôn của anh cực nóng mà điên cuồng, hỗn loạn đến Lâm Tử Hàn sợ run liên
tục, trong cơ thể có một cỗ dị dạng gì đó đang cuồn cuộn lưu động. Ý thức đang
giãy dụa quanh mơ hồ và thanh tỉnh, qua nhiều năm như vậy cô đều “Thủ thân như
ngọc”, vừa kinh vừa sợ đối với chuyện tiếp theo phải xảy ra.
Lúc trước khi làm loại chuyện này cùng con vịt kia, cô ngoại trừ cảm giác được
đau đớn ra, ngay cả cảm giác gì cũng không có…
Bàn tay lớn của Lãnh Phong phủ lên quần áo trên thân thể của cô, cuối cùng
dừng lại tại ngực của cô, nhẹ nhàng mà đụng chạm. Lâm Tử Hàn bị loại cảm giác
như điện giật này làm cho bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy anh ra ngồi dậy.
“Làm sao vậy?” Anh ngồi dậy theo, hôn bên tai cô.
“Chân tôi ngứa” Lâm Tử Hàn hắc hắc cười gượng, đưa tay gãi chân, gãi sau một
lúc giả tạo cười duyên ôm cổ của anh, ngọt ngào mở miệng nói: “Chúng ta làm
lại”.
Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, tiếp tục hôn lên thân thể của cô, bàn tay lớn
tìm kiếm cổ áo của cô, từng nút áo ngủ được anh cởi ra.
Lâm Tử Hàn học theo đưa tay cởi nút áo của anh, tim đập dồn dập, không biết là
bởi vì Lãnh Phong khiêu khích hay là vì chân tướng sắp xuất hiện ở trước mắt.
Nếu như bọn họ là cùng một người? Làm sao bây giờ? Nếu như không phải cùng một
người, làm sao bây giờ? Đang như đi vào cõi thần tiên, Lãnh Phong đã cởi cúc
áo của cô ra hoàn toàn, bàn tay lớn cũng di chuyển đến bộ ngực của cô.
Vãi mồ hôi! Động tác nhanh như vậy! Lâm Tử Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, cô
chẳng qua mới cởi một cúc áo của anh, anh lại có thể cởi ra toàn bộ cúc áo của
mình.
“A! Chân ngứa!” Lâm Tử Hàn lớn tiếng kêu lên tại lúc anh muốn bước vào động
tác tiếp theo.