Sáng sớm, khi Lâm Tử Hàn nhìn thấy tia nắng ban mai bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu
số điện thoại, nghiên cứu nửa ngày cũng không nhìn ra rốt cuộc là số 7 hay số
1.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đó?” Tiểu Thư Tuyết hiếu kỳ nhìn xung quanh giấy ăn trên
tay của Lâm Tử Hàn.
“Bảo bối, con giúp mẹ nhìn xem đây là 1 hay 7?” Lâm Tử Hàn ngồi xổm người
xuống, đưa giấy ăn tới trước mặt Tiểu Thư Tuyết.
Tiểu Thư Tuyết nhìn nửa phút đồng hồ, rất tự tin nói: “Là 7”.
“Nghe lời con”. Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ
một chút dặn dò với con bé: “Mẹ bây giờ gọi điện thoại cho chú Lãnh, sau khi
gọi được thì lúc đó con nói muốn tới nhà chú Lãnh chơi, biết không?”
“Được, con muốn đến nhà chú Lãnh chơi”. Tiểu Thư Tuyết hưng phấn nói.
Lâm Tử Hàn ra một dấu im lặng với cô bé, trách cứ nói: “Nhỏ giọng chút, bị ba
ba Đỗ nghe thấy, chú Lãnh nhất định phải chết”.
“Ba ba Đỗ vì sao phải giết chết chú Lãnh?” Tiểu Thư Tuyết nghi hoặc mà chớp
hai mắt, cô bé một chút cũng không hy vọng chú Lãnh chết nha.
Lâm Tử Hàn suy nghĩ một chút, thuận miệng nói bậy: “Bởi vì chú Lãnh là kẻ
trộm, nhưng là kẻ trộm tốt, ba ba Đỗ là chuyên môn bắt kẻ trộm”. [lý do.. củ
chuối]
“À…” Tiểu Thư Tuyết có bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ, điện thoại vậy mà lại
gọi được, Lâm Tử Hàn khẩn trương làm một động tác im lặng với Tiểu Thư Tuyết,
nhỏ giọng nói: “Nếu như chú Lãnh không đồng ý, con phải liều mạng khóc, cho
đến khi chú ấy đồng ý mới thôi, hiểu chưa?”
“Hiểu”. Lời nói của Tiểu Thư Tuyết bị Lâm Tử Hàn chặn lại, cô thanh thanh cổ
họng, dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào đến chết chìm người không đền mạng nói
ra: “Alô, chào anh Phong”.
“Chao ôi, chào em Vũ”. Đầu kia điện thoại truyền đến lời còn buồn nôn hơn, nam
âm dâm uế bội phần.
Lâm Tử Hàn sững sờ, vô thức thốt ra lời mắng: “Biến thái, ai là em Vũ của
anh?”
Người đàn ông kia cười hắc hắc nói: “Cô gọi tôi là anh Phong, không phải là em
Vũ của tôi sao, chúng ta cùng hội cùng thuyền thôi”.
“Vô vị, anh một mình lật thuyền thôi!” Lâm Tử Hàn căm giận mắng một câu, hung
hăng cúp điện thoại. Cúi đầu liền chạm vào ánh mắt vô cùng vô tội của Tiểu Thư
Tuyết, nghĩ thầm mình tại sao lại ngu xuẩn như vậy, hỏi một người mù chữ chưa
đọc qua sách, còn không bằng hỏi mình đi, không phải là số 1 sao.
Như thế một lần nữa bấm gọi lại, điện thoại cư nhiên thông, chỉ bất quá khi cô
gọi đến năm lần, đầu kia điện thoại mới truyền đến giọng nói trầm thấp, mà lại
không hề lễ phép: “Tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Anh sao lại không hỏi xem tôi là ai chứ? Lâm Tử Hàn khẽ nói một tiếng, xấu hổ
cười gượng hai tiếng nói: “Phong ca, tôi không tìm anh, là Tiểu Thư Tuyết nhà
tôi muốn tìm anh để nói chuyện”. Nói xong rất nhanh ném điện thoại vào trong
tay Tiểu Thư Tuyết.
Tiểu Thư Tuyết nhận điện thoại liền đặt ở bên tai, lớn tiếng nói: “Chú Lãnh,
chú Lãnh… Chú lãnh nói chuyện…”
“Nha đầu chết tiệt kia, cầm ngược điện thoại!” Lâm Tử Hàn trợn trắng mắt, ở
một bên nhỏ giọng nói.
Tiểu Thư Tuyết A một tiếng, vòng điện thoại một vòng nói: “Chú Lãnh, chú đang
nghe cháu nói sao?”
Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, cưng chiều nói: “Đang nghe, có chuyện gì sao?”
Lâm Tử Hàn gọi điện thoại cho anh, có lẽ đầu hỏng rồi, anh rất ngạc nhiên xem
cô muốn làm gì.
Tiểu Thư Tuyết không biết xấu hổ mở miệng nói: “Chú Lãnh, mẹ nhớ chú, Tiểu Thư
Tuyết cũng nhớ chú, mẹ nói muốn đến nhà chú chơi”. [con ơi, lại đây mẹ kế thơm
cho cái nào, iêu quá cơ…..]
Lâm Tử Hàn sụp đổ căm tức nhìn cô bé, hổn hển nói: “Mẹ không nhớ chú ấy”.
Lãnh Phong trầm ngâm một lát, nói: “Thư Tuyết ngoan, đưa điện thoại cho mẹ”.
“Mẹ, chú Lãnh muốn nói chuyện với mẹ”. Tiểu Thư Tuyết giơ điện thoại lên trước
mặt Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn không tình nguyện nhận điện thoại, dùng giọng nói
vô tội nói: “Tôi thật sự không nhớ anh”.
“Hai mươi phút sau đi đến cửa thôn, tôi phái người tới đón cô”. Lãnh Phong
lãnh đạm nói xong, liền cúp điện thoại, cái gì chứ? Lại có thể dám cúp điện
thoại trước lão nương! Lâm Tử Hàn thấp giọng mắng.
Kế hoạch nhỏ đã thành công, Lâm Tử Hàn đem Tiểu Thư Tuyết đang vui sướng ngời
ngời hướng tới cửa thôn, khi đi đến cửa thôn, một chiếc xe màu trắng đã đậu ở
cửa thôn, ánh mắt sắc bén của Tiểu Thư Tuyết liếc mắt liền nhận ra là A Nghị,
tay bé nhỏ bỏ Lâm Tử Hàn ra hướng tới chiếc xe.
“Chào chú Nghị”. Tiểu Thư Tuyết rất tự giác bò lên trên ghế phụ, ngọt ngào lên
tiếng gọi, A Nghị giật giật khóe môi, cười ôn nhu với con bé.
Lâm Tử Hàn sau đó cũng lên xe, ôm Tiểu Thư Tuyết lên trên đùi, ha ha cười nói:
“Anh Nghị, chúng ta lại gặp mặt” [Ai đó mà nghe thấy là có mùi chua nga~~~]
A Nghị chỉ đơn giản là gật đầu, khởi động xe đi. Trong xe chỉ có Tiểu Thư
Tuyết không an phận mà đông sờ tây chạm, không có bất luận người nào mở miệng
nói.
Sau một hồi, Lâm Tử Hàn cuối cùng chịu hết nổi mà mở miệng: “Anh Nghị, anh
cũng không thể hát cho chúng tôi một bài sao? Thật nhàm chán”.
A Nghị tức giận liếc cô một cái, Lãnh Phong gọi anh tới là đón người, cũng
không nói qua phải hát, huống hồ, anh tuyệt nhiên sẽ không hát.
“Mẹ, con muốn hát cho chú Nghị nghe”. Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu nhỏ bé lên tự
tiến cử.
Lâm Tử Hàn một tay ấn người con bé vào trong lòng nói: “Chú Nghị phải lái xe,
về nhà tự mình tìm một góc hát đi”.
“Mẹ đáng ghét”.
“Con cũng không đáng yêu”. Hai mẹ con khanh khách nở nụ cười, xe chạy một mạch
bên bờ biển, sau đó không lâu vào một hoa viên to, xe dừng lại ở hoa viên.
Đánh giá biệt thự bên biển đẹp tuyệt này, Lâm Tử Hàn bị sự mỹ lệ của nó hấp
dẫn, đặc biệt là biển rộng trước nhà. Thực sự là quá đẹp, thực sự là quá… đồ
sộ…
Còn chưa cảm khái xong, chỉ nghe một tiếng động đinh đinh đang đang truyền đến
từ bên kia nhà, Lâm Tử Hàn vô thức quay đầu lại, liền thấy một con chó nuôi
trong nhà màu tuyết trắng “nhiệt tình” mà hướng đến bên mình.
“A. . . A. . .” Tiếng thét chói tai còn đang trong miệng, Lâm Tử Hàn liền bị
một thứ tròn tròn trắng như tuyết kia nhào tới làm ngã xuống đất, chỉ có thể
một bên thét chói tai một bên ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.