“Anh đang đùa giỡn gái nhà lành! Nếu không đi tôi báo cảnh sát bắt anh đi”.
Lâm Tử Hàn đe dọa, tuy rằng trong lòng một chút cũng không muốn, nhưng mà cũng
không thể để anh ở tại chỗ này.
Hơn nữa, cô bây giờ đang vội, Vương Văn Khiết còn ở bên kia tìm sống tìm chết,
chính yếu chính là cô bây giờ đặc biệt muốn biết Lãnh Phong và Tiêu Ký Phàm có
phải cùng một người hay không?
Tiêu Ký Phàm đi rồi, Lâm Tử Hàn sau một hồi lục tung các thứ mới tìm ra được
mảnh giấy ăn dùng để lau mặt cho Tiểu Thư Tuyết khi đó, cầm trong tay dè dặt
vuốt lên. Có lẽ là bởi vì không bảo quản tốt, một vài chữ nhỏ trên đó đã nhòe
nước.
Lúc Tiêu Ký Phàm đi Tiểu Thư Tuyết chạy sang nhà bên xem náo nhiệt lúc này
hứng thú cực kỳ chạy đến, lớn tiếng nói: “Mẹ, dì Văn Khiết nói mẹ có thể không
cần đến, dì ấy sẽ cho con xem ảnh ướt át”.
“Mẹ đi ngay bây giờ”. Lâm Tử Hàn nhảy dựng từ trên ghế, bước nhanh đến nhà của
Vương Văn Khiết.
Trong phòng ngủ của Vương Văn Khiết, thân thể khoác lên chiếc áo cưới trắng
như tuyết, Tô Lâm Lâm vui sướng chuyển động trước gương, biểu tình trên mặt
cùng với Vương Văn Khiết vừa vặn có thể so sánh.
“Mẹ kiếp, cậu làm dáng đủ rồi chứ? Làm dáng đủ rồi thì lập tức cởi ra cho lão
nương!” Vương Văn Khiết nổi giận gầm lên một tiếng, có lầm hay không, chị đã
khóc thành như vậy, hai đứa không lương tâm kia lại có thể so sánh kịp với cái
người vô lương tâm đang thử váy kia.
“Cậu không phải muốn cắt tan sao”. Tô Lâm Lâm không đem tức giận của chị để
vào mắt một chút nào, tiếp túc quay trái quay phải dáng người tuyệt vời kia.
“Văn Khiết, kéo to tới!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói cấp thiết của Lâm Tử
Hàn, ngay sau đó là thân ảnh vội vã xông vào.
“Tiểu nhân đến chậm, thật xin lỗi chủ tử”. Cô hì hì cười, cung kính trình kéo
to trong tay lên.
“Hai người…” Vương Văn Khiết sắp giận đến điên lên, dùng ngón trỏ chỉ vào
hai người phụ nữ trước mặt cười phá lệ chói mắt, ngay cả giọng nói cũng bắt
đầu phát run lên: “Hai người các người nhớ kỹ cho ta!”
Hai cô trăm miệng một lời nói: “Chúng tôi đều nhớ kỹ, xin hỏi chủ tử chúng tôi
bắt đầu cắt từ đâu?”
“Đều cút cho ta!” Tức giận mà rống lên.
“Này, loại phương thức lấy độc trị độc này có được không?” Tô Lâm Lâm cúi
xuống nhẹ giọng nói bên tai Lâm Tử Hàn, người kia sau đó gật đầu, đối với tính
tình của Vương Văn Khiết, cô hiểu rõ nhất, an ủi không có bất luận điểm tốt
nào.
Kết quả, kẻ xướng người họa, đã đủ tiêu hao hết thời gian nửa ngày, kết quả
cuối cùng, áo cưới thật vất vả mới đặt trước được thành một đống vải vụn.
Từ Nhạc Phong nhìn vẻ mặt âm trầm của Tiêu Ký Phàm, có chút chột dạ hắc hắc
cười nói: “Ký Phàm, thật khổ nha, cậu lại có thể tới nhà của mình ngồi chơi
một lúc”.
“Mình không đến chơi cùng cậu, ai mà biết lúc khác cậu nhàm chán bước tiếp
theo lại làm ra chuyện gì nữa chứ?” Tiêu Ký Phàm liếc anh, ngắm nghía chìa
khóa xe trong tay.
“Cậu nói chuyện làm sao lại luôn luôn thâm ảo như thế nhỉ” Từ Nhạc Phong quyết
định giả bộ tới cùng.
“Hôm qua cậu liều mạng để cho mình quá chén, sau đó gọi Lâm Tử Hàn tới, mục
đích là cái gì?” Tiêu Ký Phàm cũng không dự định vòng quanh cùng cậu ta nữa,
thẳng thắn nói vào chủ đề. Tuy rằng anh có thể đoán được mục đích cậu ta làm
như vậy, nhưng anh vẫn còn muốn nghe chính miệng cậu ta thừa nhận, tiện thể
cảnh cáo cậu ta đừng nhiều chuyện.
Từ Nhạc Phong thấy giả bộ không được nữa, không thể làm gì khác hơn là không
được tự nhiên mà cười cười, nói: “Ký Phàm, mình làm như vậy cũng là vì tốt cho
cậu mà, thực ra trong lòng cậu thích Lâm Tử Hàn có đúng hay không?”
“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó”. Tiêu Ký Phàm cau mày nhìn anh, dù cho anh là
thích Lâm Tử Hàn, cũng không cần thiết phải thừa nhận cùng cậu ta.
“Mình có nghĩ nhiều hay không, trong lòng cậu tự cậu rõ ràng”. Từ Nhạc Phong
nói xong, cười gượng đẩy café trên mặt bàn tới trước mặt anh: “Tới, uống chén
café cho tỉnh đầu óc”.
“Đầu óc của mình hiện tại rất tỉnh táo”. Tiêu Ký Phàm miễn cưỡng ngồi trên ghế
sofa, không đón nhận café của anh.
Từ Nhạc Phong nhìn anh không buông tha cho ý đồ của bản thân, không thể làm gì
khác hơn là dùng giọng nói vô tội nói: “Ký Phàm, mình thật là vì tốt cho cậu
mới làm như vậy, cậu căn bản là không thích Duẫn Ngọc Hân, làm sao phải miễn
cưỡng bản thân cùng ở một chỗ với cô ấy? Như vậy đối với cậu và cô ấy đều
không có lợi. Mình làm như vậy chỉ là muốn cho cậu sớm thấy rõ trái tim của
mình, trái tim yêu Lâm Tử Hàn”.
Tiêu Ký Phàm hạ mắt xuống, bắt đầu trầm ngâm đứng lên, cảm tình của anh đối
với Lâm Tử Hần, thật sự dễ dàng bị người ngoài xem thấu như vậy sao? Liền ngay
cả Duẫn Ngọc Hân cũng xem thấu tâm tư của anh. Duy nhất không xem thấu anh,
cũng chỉ có người phụ nữ Lâm Tử Hàn ngu ngốc kia thôi.
Thích Lâm Tử Hàn, điểm này chính anh đều phủ nhận không được, chỉ là, anh sẽ
vì cô mà buông tha nhiều năm quen biết Duẫn Ngọc Hân sao?
“Lâm Tử Hàn là một người phụ nữ không tồi, nhưng mà phỏng chừng bác gái sẽ
không chịu tiếp nhận cô ấy, cho nên cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nha”. Từ
Nhạc Phong phải đem vấn đề hiện thực nói ra: “Ngoại trừ Duẫn Ngọc Hân, sợ là
ai cũng không nhập được vào mắt của bà, huống chi là người phụ nữ từng kết hôn
và có con nhỏ”.
“Mình biết chính mình nên xử lý như thế nào”. Tiêu Ký Phàm có chút buồn bực mở
miệng nói, Lâm Tử Hàn kết hôn qua hay không anh không ngại, Tiểu Thư Tuyết là
đứa bé đáng yêu như vậy, anh càng không thể chú ý.
Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, càng không nghĩ tới
muốn sinh hoạt cả đời với Lâm Tử Hàn, lại mặc kệ cho mình thích cô như thế
nào, dung túng cô.
“Tối hôm qua tiến triển như thế nào?” Từ Nhạc Phong cười tà bu lại gần, bà tám
mà theo dõi anh.
Tiêu Ký Phàm tức giận mà liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng cậu
làm như vậy mình sẽ cám ơn cậu, nhàm chán thì tìm việc vui đi, ít chơi đùa
những chuyện nhảm nhí này đó đi”.
Tiến triển? Cậu ta còn không biết xấu hổ đề cập tới, mụn trên đầu anh bây giờ
còn đau đến lợi hại. Vết thương do Lâm Tử Hàn gây ra còn chưa khỏi hẳn, anh ta
còn muốn yêu cầu gì?
Tiêu Ký Phàm căm giận đứng dậy, đi tới hướng cửa.
Từ Nhạc Phong giương giọng nói với cái bóng của anh: “Ký Phàm, cậu cũng không
thể bắt nạt Tử Hàn của nhà chúng mình, mình sẽ đau lòng!” Đáp lại anh là một
tiếng sập cửa lớn.